Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Manh Manh là bị đánh thức trong một trận tiếng cãi vã kịch liệt.
"Tôi, tôi không có... Tôi thật sự không có..."
"Hừ, còn nói không có, tôi tận mắt thấy mắt cô trợn trắng. Sao, đây chính là phép tắc của nhà họ Lệ các người —— dám thiếu kiên nhẫn với nữ chủ nhân tương lai như vậy, nếu như ngày hôm nay tha cô, còn không biết sau này sẽ leo lên đầu nữ chủ nhân như thế nào!"
Giọng xin tha nhát gan như cáy này là một giọng nữ nhỏ bé, mang theo tiếng khóc nức nở.
Tiếng khóc này nghe rất quen thuộc, Nguyễn Manh Manh suy nghĩ một chút, dường như là một chị giúp việc trong biệt thự này.
Mà giọng mắng người rất hung, rất cao kia, vậy thì càng dễ nhận ra.
Ngoại trừ má Vương ra, không ai có bản lĩnh quấy nhiễu giấc ngủ ngon của người khác như vậy.
Lông mày của Nguyễn Manh Manh không khỏi liền cau lại.
Má Vương này, ngày hôm qua chuyển tới liền diễu võ dương oai tìm chuyện khắp nơi, ngay cả chú Triệu cũng có thể bắt nạt.
Ngày hôm nay ngược lại tốt, không bắt nạt chú Triệu, sáng sớm ngồi dậy liền bắt đầu bắt nạt chị gái giúp việc nhỏ nhà họ Lệ.
Nguyễn Manh Manh mặc bộ đồ ngủ lên, đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa, liền nghe được tiếng cửa phòng ngủ chếch đối diện, bị mở ra.
Một tiếng nói uyển chuyển êm tai, từ phòng chếch đối diện, nhẹ nhàng truyền đến: "Má Vương, quên đi thôi... Tôi nhìn cô cũng không phải cố ý. Hơn nữa, tôi cũng không bị bao nhiêu thất lễ, các cô làm việc không dễ dàng..."
"Cái kia sao có thể cho qua được, cô là chủ cô ta là phó, chuyện chủ tớ không phân làm nhiều rồi, sẽ làm những người này được đà lấn tới. Bây giờ trong bụng cô mang thai, chính là cốt nhục ruột thị của Đại thiếu gia chúng tôi, thân phận quý trọng biết bao nhiêu. Những người không có mắt này, nên trừng trị một phen thật tốt. Đỡ phải sau này, thất lễ thiếu gia nhỏ của chúng ta."
Má Vương nói, liền để Diêu Vũ Tình trở về phòng nghỉ ngơi, nơi này giao cho bà ta xử lý.
Diêu Vũ Tình dường như còn muốn giúp đỡ biện hộ cho, nhưng không chịu nổi má Vương tích cực...
Một bên cô hầu gái đã sắp khóc đỏ mắt, thủ đoạn trừng phạt của má Vương cứng rắn, ngày hôm qua vừa đến nhà họ Lệ liền phạt vài người làm.
Bây giờ nhà họ Lệ người người tự nguy, ngay cả chú Triệu cũng không cứu được bọn họ.
Nghĩ tới đây, viền mắt cô hầu gái trở nên càng hồng, hai mắt chứa đầy lệ.
Đáng tiếc ông chủ, Đại thiếu gia đều không ở đây...
Toàn bộ nhà họ Lệ đều bị má Vương ỷ có chỗ dựa, làm lòng người bàng hoàng.
Giữa lúc cô hầu gái khóc đến hai mắt hồng hồng, một giọng trầm thấp mềm mại, vang lên trong hành lang.
"Tiểu Hồng đừng khóc... Đi xuống đi, nơi này không sao rồi."
Thiếu nữ mặc váy ngủ hồng nhạt, từ trong phòng ngủ đi ra.
Cô nhớ tới nữ hầu tên gọi Tiểu Hồng, liền đi tới bên cạnh cô ấy, ngồi xổm xuống.
Tầm mắt ngang hàng với cô ấy đang quỳ trên mặt đất.
Sau đó đưa tay, xoa xoa mắt khóc hồng của chị nữ hầu.
"Đại... Đại tiểu thư..." Tiểu Hồng nhìn tới há hốc mồm.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, đại tiểu thư sẽ xuất hiện.
Ở trong lòng hết thảy người làm của nhà họ Lệ, đại tiểu thư là người có tính khí rất tốt rất ôn hòa.
Tuy rằng có một chút nhỏ bé yếu ớt, nhưng cũng không phải tùy hứng điêu ngoa yếu ớt, trái lại rất đáng yêu.
Các người hầu đều rất thích đại tiểu thư, nhưng cũng không hi vọng đại tiểu thư có thể ra mặt thay bọn họ.
Tuy rằng... Nghe nói tối hôm qua, đại tiểu thư giúp chú Triệu.
Nhưng không có mặt người hầu, đại đa số cũng không tin đồn đại như vậy.
Dù sao, một cô gái, lại làm sao có khả năng một tay nhấc lên một cái giường gỗ trẻ con chứ?
Sáng sớm hôm nay, nữ hầu phụ trách chuẩn bị bữa sáng cho Diêu Vũ Tình, đưa đến phòng chính là Tiểu Hồng.
Tối hôm qua cô ấy cũng không có mặt, vì vậy, nghe được những tin đồn kia, cô ấy cũng là nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, lúc Tiểu Hồng khóc mù quáng, bị má Vương phạt quỳ gối bên hành lang, thì đại tiểu thư có tính khí cực kỳ mềm mại không hề làm giá gì trong ấn tượng của cô, đến ra mặt giúp cô.