Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 320




"Nguyễn Manh Manh —— "

Tay Lệ Quân Ngự đặt trên tường ở ngay cạnh tai Nguyễn Manh Manh, dám dùng lá gan lớn mắt đi mày lại với người phụ nữ khác.

Lúc này lúc này... Bên trong hậu hoa viên Lệ gia, ngoại trừ bọn họ thì không có một ai khác.

Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự mặt lạnh kéo đến đây, đẩy ở góc tường hoa, run lẩy bẩy.

"Làm, làm gì..." Vai nhỏ Nguyễn Manh Manh run lên, tầm mắt mơ hồ, liều mạng nhìn về hướng hướng nhà chính.

Cô không hiểu, Lệ Quân Ngự lại kéo cô 'Bắt đi', Lệ Quân Đình bọn họ không tới cứu cô thì thôi...

Tại sao ngay cả Ông Lệ rõ ràng không thích cô, cũng không gọi lại một chút?

Nguyễn Manh Manh làm sao biết, không phải những người khác không muốn đến gần, thực sự là —— thực sự là vừa nãy người nào đó kéo cô đi, ánh mắt quá mức đáng sợ.

Loading...
Cho dù là quản gia Trương, ông cũng không dám đến quấy rầy.

Ánh mắt kia của đại thiếu gia, rõ ràng là muốn giết người —— Lúc đó ai mà muốn đi tìm đường chết mà!

Vì vậy, mặc dù lão gia đã dặn dò bọn họ gọi hai người quay lại, mấy người bác Trương cũng chỉ dám canh giữ ở bên ngoài hoa viên, không dám vào bên trong.

"Làm gì? Hừ..."

Lệ Quân Ngự hừ lạnh một tiếng, cong môi, tiếng nói lạnh đến phát run: "Em rất có tiềm năng nhỉ, khen người này đẹp, người kia đẹp... Ai cũng thích. Sao, đều muốn mang về nhà hết sao?"

Nguyễn Manh Manh: "..."

Ạch, Lệ Quân Ngự làm sao thấy được?

Cô ngước mắt lên nhìn Lệ Quân Ngự, hơi kinh ngạc và thất thần.

Con ngươi sáng trong ở dưới ánh trăng, lóe lên một tia chột dạ.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng tỏ ra bất mãn: "Sao, bị anh nói đúng rồi... Em đã có lão nhị, còn mắt qua mày lại với những người phụ nữ kia, không chịu được cô đơn?"

"Thật không biết anh đang nói cái gì... Cái gì mà không chịu được cô đơn, anh nói chuyện quá khó nghe." Nguyễn Manh Manh nhíu nhíu mày, trên mặt viết chữ không vui.

Lúc này lại rất chậm chạp, vừa nãy đáy lòng không hiểu ra lại chột dạ.

Bây giờ tỉnh táo lại, liền cảm thấy tình huống trước mắt cứ quái quái thế nào ấy.

Lệ Quân Ngự làm cái gì vậy?

Không hiểu lại kéo cô ra khỏi bữa tiệc, vì những câu nói lúc nãy?

Chất vấn cô... Thậm chí chỉ trích cô?

Càng nghĩ càng cảm thấy lạ, cô không vui nói: "Hơn nữa, những kia chị gái đều là nữ sinh, cùng giới tính! Em cười với bọn họ sao lại biến thành mắt đi mày lại?"

Sắc mặt Lệ Quân Ngự lạnh lùng, giọng nói đè thấp sửa từng chữ một: "Nữ, như thế nào lại không thể mắt đi mày lại. Chuyện hôn nhân đồng giới ở nước M và nước H đã được hợp pháp hóa."

"Anh..." Nguyễn Manh Manh thực sựphục Lệ Quân Ngự.

Anh có ý gì a, chẳng lẽ cảm thấy cô đang câu dẫn các chị gái kia, muốn kết hôn cùng với mấy người đó?

Nghĩ đến lời nói của Lệ Quân Ngự 'Không chịu được cô đơn', Nguyễn Manh Manh xụ mặt xuống.

"Đúng vậy, bây giờ anh mới biết à, em chính là nhìn thấy mỹ nữ, mắt đi mày lại với bọn họ. Lệ Quân Đình mặc kệ em, anh quan tâm cái gì... Mấy chị gái kia đều rất đẹp, vóc người cũng được, khí chất tao nhã. Em liền thích như vậy, thích trêu ghẹo bọn họ, anh có bản lĩnh thì cắn em đi?"

Dù sao ở cuộc thi trong trường học cô đã khôi phục lại cái lọ bị vỡ, tự cho phép mình buông bỏ khoa học tự nhiên, dựa cả vào chiến lược làm bừa.

Cô cũng không yêu cầu Lệ Quân Ngự cái gì cả, thu lại dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo thường ngày.

Lấy móng vuốt ra.

Nguyễn Manh Manh lộ ra khí thế, thậm chí còn đi khập khiễng, thẳng eo, ưỡn ngực, đối đầu với Lệ Quân Ngự.

Ai ngờ, vừa dứt lời, liền nhìn thấy tay phải Lệ Quân Ngự luôn chống ở bên tai cô, cúi người xuống.

Anh hơi nghiêng đầu, đôi môi lướt qua má cô.

Ngay sau đó, tiếng nói trầm lạnh lười biếng của người đàn ông, ở ngay tai phải của cô bên trầm thấp vang lên: "Đẹp à, đẹp hơn anh sao?"

Nguyễn Manh Manh: "... ... Ha?"

Lệ Quân Ngự: "Dáng người đẹp, có dáng người đẹp hơn anh sao?"

Nguyễn Manh Manh: "... ..."

"Còn có khí chất... Em cảm thấy khí chất của anh không sánh được với mấy người đấy, hả?"

Cái chữ 'hả' cuối cùng, hơi cong lên, dẫn theo một chút chất vấn, có chen lẫn một tia tình cảm.

Tiếng nói từ tính bên tai truyền vào, trầm thấp lười biếng.

Nhiều đến nỗi khiến hai chân Nguyễn Manh Manh mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ gối trước mặt Lệ Quân Ngự.