Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 301




Nói xong, bàn tay lao tới, Nguyễn Manh Manh bị ôm vào trong ngực không dám động đậy, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Lệ Quân Đình cúi đầu dường như muốn nói nhỏ vào tai Nguyễn Manh Manh.

Vào đúng lúc này có một bàn tay lạnh đột nhiên kéo cổ áo Lệ Quân Đình, không chút do dự ném anh sang một bên.

"Anh--" Lệ Quân Đình gần như không đứng vững, quay người lại đang muốn nổi giận lại nhìn thấy một gương mặt đẹp trai lạnh lẽo không thể tới gần.

Con ngươi Lệ Quân Ngự tối lại, lạnh lẽo thấu xương, dường như chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người đối diện như rơi vào hầm băng.

"Anh cả, anh định để em trai mình đứng đây hóng gió à?" Lệ Quân Đình nhíu mày cũng không tức giận, không quan tâm nhìn về phía anh trai anh.

Lệ Quân Ngự thản nhiên liếc mắt nhìn em trai mình một cái, giọng nói trầm tĩnh mà lạnh nhạt: "Nếu muốn hóng gió thì ngồi xuống mà ăn, đây là tiệc gia đình."

Nói xong sắc mặt trở nên u ám ngồi xuống.

Lệ Quân Đình nhíu mày không sợ chết ngồi xuống theo, "Lại có công ty ngu ngốc nào không có mắt chọc vào anh vậy? Sao lại tức giận như vậy..."

Thấy hai người đi khỏi, Nguyễn Manh Manh lặng lẽ thở phào một cái.

Bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ lúc này chạy ra dắt cô vào trong, Lệ Diệu Dương và Lệ Quân Triệt ngồi cùng nhau.

Mấy người vừa ngồi xuống, liền thấy Lệ Quân Đình và Lệ Quân Ngự nói chuyện: "Anh cả, người làm em trai như em cũng thật sự lo lắng cho hôn nhân của anh. Anh nói thật cho em biết đi, anh không thích phụ nữ có phải không? Nói cách khác, anh có điều giấu diếm, ở phương diện kia không được?"

Vừa dứt lời không khí đột nhiên như đóng băng, phút chốc trở nên yên tĩnh.

Rõ ràng trong phòng đang bật lò sưởi vậy mà lại lạnh lẽo trong nháy mắt. Lệ Diệu Dương đau đầu, hận không thể dùng kim khâu miệng của Lệ Quân Đình vào.

Thằng nhãi con này mỗi lần thấy anh cả đều muốn gây sự.

Anh đang định lên tiếng khuyên giải, lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục, lạnh lẽo vang lên: "Anh có được hay không đã có người phụ nữ của anh kiểm chứng. Chú, tự chăm sóc lấy mình đi."

" Người phụ nữ của anh, ai?" Anh lúc nào thì có phụ nữ..." Lệ Quân Đình nhất thời trở nên hứng thú.

Mắt Lệ Quân Ngự lạnh lùng, liếc Lệ Quân Đình, không quan tâm. Lệ Quân Triệt hiểu ý anh cả, hai mắt thoáng nhìn về phía Nguyễn Manh Manh. Lẽ nào, anh cả và kẹo đường đã quan hệ đến mức đó!

Nguyễn Manh Manh: "..."

Cô lập tức cúi đầu xuống, hơi run run, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.

Cô làm sao mà biết được Lệ Quân Ngự có được hay không... Lại nói, cô cũng đâu phải người phụ nữ của Lệ Quân Ngự...

Cô cô cô, cô cũng đâu có ngủ với anh, bọn họ chỉ hơi thân thiết mà thôi. Thằng nhãi Lệ Quân Triệt có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô có được hay không!

Vẫn còn may, mọi người đều chỉ chú ý đến hai anh em Lệ Quân Ngự và Lệ Quân Đình, không để ý đến vẻ mặt của Nguyễn Manh Manh đang hoang mang xấu hổ.

"Anh, anh có phụ nữ sao, vừa đúng lúc... Em có quà muốn đưa cho anh." Lệ Quân Đình thấy Lệ Quân Ngự hoàn toàn không để ý đến anh, nhất thời nổi lên ý muốn trêu tức anh.

Lệ Quân Đình lấy ví tiền từ trong áo vét một cái hộp,"Đùng", vứt lên trên bàn. Đó là một cái hộp màu bạc, mặt trên viết một dòng chữ "siêu mỏng", "XXL".

Nguyễn Manh Manh nghe thấy tiếng động lớn, hiếu kỳ, ngẩng đầu lên nhìn. Tầm mắt vô thức nhìn về phía mặt bàn nhìn thấy cái hộp có chút quen.

Sau đó...xảy ra tình huống bất ngờ mà mọi người đều không ngờ tới—

"A a a!!!"

Nguyễn Manh Manh kêu lên một tiếng, hai tay nhỏ bé che mặt, ngồi xổm xuống dưới bàn.

Dường như máu tất cả trong người cô đều dồn lên mặt khiến mặt cô đã đỏ bây giờ càng đỏ hơn.

Nguyễn Manh Manh không thể tin được sao trên đời lại có thể có chuyện xui xẻo đó xảy ra!

Sáng sớm hôm nay, cô mua hộp thuốc tránh thai TAO, đang tính tiền trong siêu thị thì tình cờ gặp phải tên gia hỏa-- Lệ Quân Đình!