Bà Xã Ngốc Nghếch! Đố Em Chạy Thoát [Quyển 2]

Chương 20:Bạn nhảy (1)




 
Hôm nay lại là một ngày đến trường mệt mỏi.
 
Lúc nào cô cũng trong bộ dạng lạnh lùng nhưng dạo gần đây do bị quấy nhiễu nên cô không thể kìm được cảm xúc của cá nhân.
 
Dù sao cô cũng đã là gái có chồng, suốt ngày cứ có một người con trai bu bám thì đố ai chịu được.
 
Chưa kể, mặc dù Thượng Trung Hàng là gay nhưng cô vẫn rất thích anh ta, rất yêu anh ta.
 
Anh là người đưa đến cho cô niềm vui, sự ấm áp, niềm hân hoan hạnh phúc bất tận mà những năm gần đây cô không hề có được. Dù chết cô cũng không thể quên người con trai này.
 
“Cậu có tha cho tôi không?
 
Suốt ngày lãi nhãi hết chuyện này chuyện khác, cậu rảnh lắm đúng không?”
 
Cô giận dữ mắng vốn Thượng Trung Quốc Nhân.
 
Cậu nghe mà ngớ người. Cô chưa từng đối xử với cậu như vậy. Cậu tưởng cậu nói nhiều một chút thì cô sẽ gần gũi, thân thiết với cậu hơn, nhưng không phải!
 
Cậu càng đến gần thì cô càng đẩy ra xa. Cô cảm thấy cậu rất phiền.
 
Bất quá nên cậu đưa ra đề nghị:
 
“Tối mai anh tôi có tổ chức một buổi tiệc, bà làm bạn nhảy của tôi một lần.
 
Từ nay về sau tôi sẽ không quấy rầy bà nữa!”
 
Cô nhanh chóng gật đầu đồng ý, làm sao cũng được, cô giờ đây chỉ muốn thoát khỏi cậu ta mà thôi.
 
Một người sắp từ giã cuộc đời như cô thì chẳng còn gì để hối tiếc hay bận tâm nữa.
 
Quốc Nhân hài lòng rồi nói tiếp:
 
“Chiều mai học xong tôi sẽ đưa bà đi chuẩn bị luôn.”
 
Cô xua tay ý bảo cậu đi đi, mai rồi tính tiếp.
 
Buổi học sáng nhanh chóng kết thúc, cô lái chiếc motor mà Thượng Trung Hàng mới sắm cho cô rồi về nhà.
 
Quả thực, từ trước đến nay cô rất đam mê về motor. Cô đã nhiều lần thi đấu giải đua motor mở rộng.
 
Vì vậy nên Thượng Trung Quốc Nhân mới tìm ra cô và biết cô đang học ở trường này.
 
Cô rất thích chiếc Ducati Superport mà Thượng Trung Hàng mua cho cô.
 
Bây giờ cô có thể đến trường nhanh chóng hơn, tiết kiệm được vô kể thời gian.
 
Tiếng motor quen thuộc dừng lại ở garage của Thượng gia, anh biết cô đã về nên liền bước đến hỏi han cô:
 
“Về rồi à? Dạo này ở trường có nhiều chuyện liên quan đến cô.
 
Cô không sao chứ?”
 
Thấy anh quan tâm mình, cô vui vè đáp
 
“Không sao. Tôi không mấy bận tâm.
 
Tôi thấy khá bất ngờ khi anh quan tâm đấy.
Nhiều lúc tôi tưởng anh đã không còn là gay nữa cơ.”
 
Nói xong, cô nhanh chóng vẫy tay chào anh rồi bước vào nhà.
 
Khóe miệng anh cong lên, khẽ nói nhỏ:
 
“Thì tôi có phải là gay đâu.”