Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 30: Lý Lệ Đến Tìm




Lý Lệ đột nhiên chạm vào người khiến trái tim Chu Khải không khỏi chán ghét, giọng điệu khó chịu: “Đi ra ngoài!”

Mặt Lý Lệ lập tức cứng đờ, kết hôn đã gần mười ngày, cho đến bây giờ Chu Khải cũng chưa từng làm như vậy với cô, trong nháy mắt cô không biết nên làm sao, tay cứ như vậy để giữa không trung.

Chu Khải dường như ý thức được hành động vừa rồi của mình nên có chút luống cống, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lý Lệ, rồi lại nhanh chóng quay qua một bên, giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi không thể nói ra: “Xin lỗi em, anh….hôm nay anh……” Suy nghĩ thật lâu, đối với hành động vừa rồi của mình anh không có lời nào để biện minh.

Lý Lệ cũng chỉ cười nhạt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh thấy không thoải mái sao, em hiểu, vậy anh nghỉ ngơi đi, em đi tới công ty trước.”

Chu Khải nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tiếp tục nằm trên giường.

Lý Lệ sắp xếp đồ đạc xong liền nhẹ nhàng đóng cửa, trong một khắc đóng cửa kia, sự khéo léo hiểu lòng người trong mắt chợt biến mất, thay vào đó là sự âm u lạnh lẽo.

Trên mặt không còn nét gì của vẻ mặt ôn nhu hiểu lòng người, ánh mắt sâu xa ác độc liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra thuần thục bấm một dãy số quen thuộc, bên kia vừa có người bắt máy, thanh âm lạnh lùng liền vang lên: “Đừng hỏi cái gì hết, mau trả lời câu hỏi của tôi, sáng sớm hôm nay, Chu Khải đã đi đâu?”



Nghiêm Hi cảm giác công việc hôm nay không thuận lợi chút nào, không phải chỗ này có vấn đề thì chính là chỗ kia xảy ra vấn đề. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Đến lần thứ ba cô ngẩn người bị tổ trưởng gọi tỉnh, Nghiêm Hi lắc lắc đầu, tất cả là do ba người kia, không có việc gì làm lại chạy đi chơi trò thị sát công ty.

Tổ trưởng nhìn Nghiêm Hi không có tinh thần, không nhịn được mở miệng hỏi: “Nghiêm Hi, em không sao chứ, không thoải mái thì nên về nhà nghỉ ngơi đi, sức khỏe mới quan trọng.”

Nghiêm Hi vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không có việc gì.”

Tổ trưởng không yên lòng, “Thật sự không sao chứ?”

Nghiêm Hi kiên quyết gật đầu một cái.

Điện thoại trên bàn reo vang, Nghiêm Hi áy náy cười cười nhìn tổ trưởng, tổ trưởng gật đầu một cái, sau đó rời đi, Nghiêm Hi nhận điện thoại: “Alo”

Đầu dây bên kia là một mảnh trầm mặc không một tiếng động, Nghiêm Hi nghi ngờ: “Alo”

Đầu dây bên kia liền vang lên một trận cười thích thú, trầm thấp, có vẻ như tâm trạng rất tốt, Nghiêm Hi lập tức nổi giận, nghĩ đến mình đang ở trong văn phòng, liền nhỏ giọng hét lên: “Lãnh Diễm, anh chơi trò gì vậy?”

Bên kia Lãnh Diễm hắng giọng, trừng mắt với hai người đàn ông đang xem náo nhiệt. Hai người này ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm ghé đến gần mặt Lãnh Diễm, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đầy uy hiếp của Lãnh Diễm.

Lãnh Diễm nhìn hai người, người thì giả bộ nhìn bầu trời, người thì giả bộ nhìn trần nhà, nhẹ nhàng đi đến cửa sổ bằng thủy tinh sát đất trước bàn làm việc, nghe giọng bực bội của Nghiêm Hi ở đầu bên kia thì khẽ cười: “Hi Hi, từ nay về sau mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em, em vui không?” Giọng nói nhàn nhạt lộ ra một cỗ giảo hoạt.

Nghiêm Hi quay đầu liếc mắt nhìn đồng nghiệp vẫn đang cặm cụi làm việc, thấy không ai chú ý đến mình mới yên tâm xoay người nói tiếp: “Chuyện này là thế sao, anh đúng là thần tốc!”

Lãnh Diễm nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, ánh mắt ôn nhu: “Chuyện này không phải là vì em sao, nếu em chịu về thành phố A với anh, anh sẽ không tự nhiên đi thu mua công ty này. Em cũng biết, anh không bao giờ làm thâm hụt vốn kinh doanh, nhưng bây giờ vì em mà phá vỡ nguyên tắc của anh rồi, em lại còn hung dữ với anh!”

Nghiêm Hi nghe câu sau cùng của Lãnh Diễm, có chút uất ức, nũng nịu khiến cô trong nháy mắt trở nên huyền ảo, có loại cảm giác giống như gánh nặng đâm vào lưng, giọng nói cũng mềm nhũn: “Được được được, em chịu thua được chưa, Lãnh Diễm, anh bình thường bắt lính theo danh sách sao? Còn nữa, ở thành phố A có nhiều việc phải giải quyết như vậy, tại sao lại muốn ở lại đây lãng phí thời gian chứ?”

Lãnh Diễm không bận tâm, trong nháy mắt khóe mắt như đông lạnh lại, có chút không vui, nhưng giọng nói vẫn rất ôn nhu, lại thêm phần trịnh trọng: “Hi Hi, anh nói rồi, anh nguyện ý làm tất cả vì em.”

Giọng kiên định của anh truyền qua điện thoại di động rót vào tai cô, từng chữ từng chữ nặng như chùy, một búa lại một búa nặng nề giáng xuống trái tim Nghiêm Hi, trái tim thiếu chút nữa là không có cách nào tiếp tục công việc, miệng há ra rồi đóng lại, không nói nổi một chữ.

Trầm mặc.

Hai người không ai nói gì, chỉ nghe được hơi thở nặng nề của đối phương truyền qua điện thoại.

Cho đến khi điện thoại di động của Nghiêm Hi phát ra tiếng tít tít, lúc này cô mới hoàn hồn, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, giọng nói có chút hoảng hốt: “A, em có điện thoại, nói chuyện với anh sau nha.”

Ở bên kia, Lãnh Diễm cười tự giễu một tiếng, chẳng lẽ mình quá liều lĩnh, nhưng mà, công trình của anh tiến hành đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ trái tim cô gái này là sắt đá, làm thế nào cũng không hòa tan được?

Mỗi lần nói đến vấn đề này, cô đều cuống quýt bỏ chạy, anh cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần rồi, nhưng mà, lần nào cũng như vậy, mỗi lần anh nói đến chuyện này, thân thể cô còn nhanh hơn đại não, đã bỏ chạy thật xa.

Nghiêm Hi hít sâu rồi thở ra, lúc này cô mới phát hiện ra trong ánh mắt mờ mịt còn có một tầng sương mù, bấm nút nhận cuộc gọi, giọng của cô có chút không yên lòng, “Alo”

Đầu dây bên kia, giọng Lý Lệ nhẹ nhàng truyền vào: “Hi Hi, gặp mình một chút.”

Tất cả động tác của Nghiêm Hi liền dừng lại, nhìn lại điện thoại di động, thế mới biết, người bên kia là Lý Lệ.

Nhưng mà, cô ấy vừa nói gì? Gặp cô ấy? Tại sao?

“Hả? Tại sao?” Cô thật sự chịu đủ rồi, ban đầu là bọn họ có lỗi với cô trước, thế nào bây giờ lại từng người từng người chạy tới đây, giống như cô mới là người có lỗi với bọn họ vậy.

Bên kia Lý Lệ giống như không tức giận, thanh âm vẫn ôn nhu, rất êm tai, “Về chuyện của Chu Khải, đi ra đi, buổi trưa gặp ở quán cà phê XXX, mình chờ cậu.”

Nghiêm Hi bất mãn, “Cái gì………” Truyền vào trong tai là một tiếng bíp có quy luật.

Nghiêm Hi không dám tin nhìn điện thoại di động, hai người này đúng là vô cùng xứng đôi, chuyện gì cũng không để cho người ta một lối thoát.

Tuy nói như vậy, nhưng đến giờ nghỉ trưa Nghiêm Hi vẫn đến chỗ Lý Lệ nói, chỉ vì cô muốn biết, đôi vợ chồng kia rốt cuộc muốn làm cái gì.

Cũng đến lúc phải hiểu rõ chuyện này rồi.

Khi Nghiêm Hi đến đấy, Lý Lệ đã ngồi sẵn ở đó đợi cô, hơn nữa còn tốt bụng gọi cà phê giúp cô.

Nhìn thấy Nghiêm Hi đến, Lý Lệ cười rất tao nhã, bưng ly cà phê ở trước mặt lên từ từ uống, cũng không chào hỏi.

Khóe mắt Nghiêm Hi xẹt qua một tia chế giễu, cô ta quá phách lối rồi.

Nghiêm Hi ngồi xuống nhìn trước mặt mình đã sớm đặt một lý Moka, hương cà phê nồng đậm bay tới, rất ngọt ngào.

Lý Lệ đặt ly cà phê xuống, mắt lẳng lặng nhìn Nghiêm Hi, mãi lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Thật xin lỗi, mình không biết khẩu vị của cậu, nhưng nghĩ cậu có thể không hiểu rõ về cà phê, cho nên đã gọi giúp cậu một ly, cậu không để ý chứ?”

Ý tứ quá rõ ràng, một cô gái mới tốt nghiệp đại học làm sao có cơ hội đến quán cà phê cao cấp uống cà phê chứ.

Nhìn Lý Lệ bày ra vẻ mặt cao quý, Nghiêm Hi cười nhạt: “Làm sao lại để ý chứ, chỉ là không ngờ, cậu mới gả vào nhà họ Chu có mười ngày mà đã thích ứng được với cuộc sống của xã hội thượng lưu như vậy, xem ra, khả năng thích ứng của cậu rất tốt nhỉ?”

Lý Lệ nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của Nghiêm Hi, cũng cười nhạt: “Sống trong đó, không thích ứng được cũng phải thích ứng.”

Nghiêm Hi khẽ nhếch miệng cười châm biếm, nhưng vẫn thành thục giơ tay lên vỗ tay gọi phục vụ: “Cái này tôi uống không quen, cho tôi một ly Cứt Chồn.”