Bản tính vốn kiêu căng ngạo mạn, lại được nuông chiều từ nhỏ nên làm gì dễ dàng chịu đựng hay nhẫn nhịn.
Không những không dè dặt khi đối mặt với người quyền thế như Chu Chí Viễn mà Lâm Nhã Khiết còn thẳng thừng quay đầu trở lại, chỉ vì hai chữ thể diện của bản thân.
"Chu Chí Viễn, theo như vai vế thì cậu phải gọi tôi một tiếng chị mới đúng với lẽ phải. Nhưng nhìn lại thái độ lúc này của cậu xem có ra gì không?"
Nghe xong những gì Lâm Nhã Khiết nói, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán. Lâm Nhã Tịnh cũng dần trở nên lo lắng, cô sợ vì những chuyện riêng của bản thân mà làm ảnh hưởng đến thể diện của anh. Nhưng riêng người đàn ông ấy thì lại nhếch môi cười đầy khinh bỉ.
"Phải gọi bằng chị sao? Cũng được đó, nhưng thân là chị hai mà lại ức hiếp em gái thì có ra gì không nhỉ? Vả lại tiểu Tịnh là em của cô, nhưng cũng là vợ của tôi. Vợ mình bị người khác khinh thường, bắt nạt, chẳng lẽ bổn phận là chồng như tôi lại trơ mắt đứng nhìn. Người của tôi, đâu phải ai cũng có thể động vào, đúng không Trình tổng?"
Một lời nói lại ngầm cảnh cáo cả hai phía, khiến Lâm Nhã Khiết và cả Trình Nhất Tiêu liền sửng người.
"Chu tổng nói không sai. Chi bằng để mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết thì chúng ta xem lại camera đi, nếu bên nào sai thì bên đó phải xin lỗi đối phương. Chúng ta giải quyết trong êm đẹp, coi như là nể mặt Trình Nhất Tiêu tôi một lần, có được không?"
"Lẽ ra ông phải mở camera lên từ nãy giờ mới đúng chứ."
Dương Đình Quân cũng lên tiếng hối thúc, và Trần Hạo Nhiên đương nhiên cũng muốn nhanh chóng chấm dứt rắc rối này nên đã mở lời:
"Nếu vợ tôi thật sự không có lỗi thì chúng tôi cũng không có gì phải sợ. Nhưng nếu xem xong camera người có lỗi lại là bọn họ thì tôi muốn cả ba người họ đều phải cúi đầu xin lỗi vợ tôi ngay tại đây, vì trước đó đã xúc phạm đến Thiếu phu nhân của Trần gia tôi."
"Còn nếu ngược lại thì sao đây?"
"Thì ba ly rượu sẽ lần lượt trút từ trên đầu cô ta trút xuống, không chỉ vậy còn phải cúi thấp đầu xin lỗi Phu nhân của tôi một cách to, rõ."
Người hỏi là Dương Đình Quân nhưng đối phương còn chưa kịp trả lời thì Chu Chí Viễn đã ung dung lên tiếng trước.
"Được, tôi chấp nhận. Trình tổng, ông mở camera lên đi."
Lâm Nhã Khiết ngay lúc này mặt mày đã biến sắc, nhưng tình thế hiện tại đã chẳng còn đường lui cho cô ta nữa rồi.
Sau một cuộc điện thoại liên hệ với phòng kỹ thuật của resort thì Trình Nhất Tiêu cũng có được đoạn ghi hình trong camera vào thời điểm xảy ra sự việc hiểu lầm giữa Lâm Nhã Tịnh và Lâm Nhã Khiết.
Ông mở lên toàn màn hình điện thoại và giơ ra phía trước để những người gần đó có thể nhìn thấy.
Sau khi clip được mở lên, hình ảnh bên trong đúng thật là như những gì Dương Đình Quân đã nói trước đó. Ngay từ đầu là Lâm Nhã Khiết có ý định tạt rượu vào người Lâm Nhã Tịnh, nếu Dương Đình Quân không kịp thời xuất hiện thì người lãnh trọn ly rượu đó đã là Chu thiếu phu nhân.
Xem xong đoạn video Lâm Nhã Khiết chỉ biết cúi đầu, còn Trần Hạo Nhiên thì lãnh trọn combo tức giận lẫn nhục nhã đến nghẹn họng.
Vừa rồi ngạo mạn bao nhiêu thì bây giờ lại ê chề bấy nhiêu.
"Ê, Lâm đại tiểu thư cũng là Thiếu phu nhân của Trần gia ơi, sao cô cúi gầm mặt xuống thế, ngẩng lên mà xem đoạn video hấp dẫn đi chứ."
Dương Đình Quân lập tức buông lời châm biếm, còn người đàn ông quyền lực nhất tại đây vẫn ung dung đắc ý, ánh mắt nhìn đối phương chỉ là sự khinh thường dành cho những con người mạc hạng.
"Trần thiếu phu nhân, trong chuyện này cô thật sự là người có lỗi."
"Trình Nhất Tiêu ông..."
Lâm Nhã Khiết tức tối, trừng mắt nhìn Trình Nhất Tiêu khi bị phê bình nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Trong lúc này Trần Hạo Nhiên vì không thể chịu nổi nhục nhã nữa nên liền mang theo thịnh nộ mà bỏ đi.
"Hạo Nhiên, anh đi đâu vậy? Chờ em với..."
Thấy Trần Hạo Nhiên bỏ đi, Lâm Nhã Khiết cũng xoay người định rời đi nhưng còn chưa đi được ba bước đã bị hai người đàn ông mặc vest đen chặn lại.
"Làm gì vậy? Có biết tôi là ai không mà dám chắn đường hả?"
"Chúng tôi là người của Chu tổng, đương nhiên chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Dù loại phế thải như cô có bọc cả kim cương thì chúng tôi cũng chả thèm quan tâm."
"Mày..."
"Lâm Nhã Khiết, có chơi thì phải có chịu. Coi như đây là một bài học để đời cho cô vậy. Sau này động ai thì động, nhưng nhớ phải né người phụ nữ của tôi ra."
Chu Chí Viễn lạnh giọng cảnh cáo đối phương, khiến cô ta phải ngậm họng chẳng nói được gì.
Và chỉ với một cái nhướng mày của người đàn ông ấy thì hai tên vệ sĩ đã hiểu ý anh yêu cầu. Một trong số hai người họ nhanh chóng bước tới bàn rượu mang qua ba ly sâm banh, trực tiếp đổ thẳng lên đầu Lâm Nhã Khiết.
Dù rất tức giận, tức đến muốn giậm chân đấm ngực nhưng Lâm Nhã Khiết chỉ có thể siết chặt bàn tay thành nắm đấm mà chịu đựng. Đợi đến khi ba ly rượu lần lượt trút xuống xong thì cô liền nhấc chân rời đi.
"Khoan đã."
Chỉ bằng hai từ "khoan đã" của Chu Chí Viễn thì người phụ nữ thảm hại lại bị hai tên vệ sĩ chặn lại lần nữa.
"Cô còn chưa xin lỗi vợ của tôi đâu."
"Hay là bỏ qua đi anh, dù sao em cũng không bị ảnh hưởng gì, anh để chị ấy đi đi."
"Nhưng..."
"Để chị ta đi đi."
Chu Chí Viễn còn chưa kịp nói thì Lâm Nhã Tịnh đã ra lệnh cho hai người vệ sĩ, nhưng họ làm việc cho Chu Chí Viễn nên vẫn phải chờ quyết định của anh thì mới dám chấp hành.
"Được rồi, để cô ta đi đi."
Có không muốn nhưng vợ đã quyết thì anh cũng phải chiều. Và nhờ vào sự rộng lượng của Lâm Nhã Tịnh mà Lâm Nhã Khiết mới được rời khỏi.
"Mọi chuyện coi như giải quyết xong rồi. Bây giờ chúng ta tiếp tục đến phần đặc biệt đi ha, mời mọi người vào vị trí ghế ngồi chuẩn bị cho buổi đấu giá. Chu tổng, Thiếu phu nhân, Dương tổng, mời ba vị lên hàng ghế đầu tiên."