Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 33




"Wow wow wow... Chu đại thiếu gia hôm nay đẹp trai phong độ hơn hẳn ha! Đúng là có tình yêu vào làm con người ta khác hẳn ra."

Chu Chí Viễn đang ngồi lướt điện thoại tại phòng khách trong thời gian chờ đợi Lâm Nhã Tịnh chuẩn bị, thì lúc này có một vị khách không mời mà đến, bước vào, hiên ngang ngồi xuống sofa và thản nhiên cất lời trêu chọc đối phương với những nụ cười tỏa nắng ban mai.

Thế nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này lại khiến Chu Chí Viễn cau mày, trưng ra nét mặt chẳng mấy vui lòng.

"Sao lại tới đây giờ này?"

"Thì tới rủ cậu cùng đi dự tiệc của Trình gia chứ còn làm gì nữa. Đi một mình một xe chán lắm, đi hai mình một xe vui hơn."

Dương Đình Quân vừa nói vừa cười, tiện tay rót ra một ly rượu đang được để sẵn trên bàn nhâm nhi chút ít với nét mặt vô cùng thư thái.

"Ai cũng một mình như cậu đâu mà đi chung xe?"

Lời nói thờ ơ của nam nhân đối diện khiến Dương Đình Quân suýt nữa thì sặc cả rượu đang uống, anh ngạc nhiên liền hỏi lại ngay:

"Cậu đi với ai mà không một mình?"

"Đương nhiên là vợ của tôi!"

Chu Chí Viễn trả lời hết sức bình thản, nói xong anh đã đặt điện thoại xuống bàn để cầm chiếc hộp trang sức màu đỏ lên mở ra xem, Dương Đình Quân ngồi đối diện vì tò mò cũng muốn nhìn xem bên trong là thứ gì nhưng chưa kịp thấy gì thì Chu Chí Viễn đã đóng lại.

"Hiểu rồi, có vợ quên bạn là điều hiển nhiên. Chẳng qua tôi tưởng đâu là cậu đi một mình nên mới mặt dày chạy sang đây ngỏ ý đi chung, nhưng giờ thì biết bản thân là kẻ dư thừa rồi. Vậy tôi đi trước, không khéo lại thành kì đà cản mũi nữa."

Trưng ra bộ mặt bất mãn, nói xong Dương Đình Quân liền đứng dậy với ý định sẽ rời khỏi đây trước khi bị đuổi, nhưng có một sự xuất hiện bất ngờ của ai đó đã khiến anh chôn chân tại chỗ, một bước cũng không nhấc lên nổi.

"Viễn, cậu nói thích tiểu Tịnh rồi mà còn đưa mỹ nữ về nhà là sao vậy?"



Miệng thì thỏ thẻ cất lời, nhưng ánh mắt si mê của Dương Đình Quân thì lại dán chặt vào cô gái đang bước từ trên lầu đi xuống.

Bấy giờ Chu Chí Viễn cũng bị câu nói của hắn thu hút, anh quay đầu lại nhìn lên lầu thì bắt gặp được một nhan sắc xinh đẹp đến lay động lòng người.

Thoáng chốc người cao ngạo như anh cũng phải ngây ra, trước sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của người con gái mình yêu.

Lâm Nhã Tịnh lộng lẫy trong chiếc váy cúp ngực màu hồng, tôn lên làn da trắng mịn như tuyết của một nàng thiếu nữ. Với sự kết hợp cùng thiết kế dáng xòe tầng bồng bềnh tạo nên một dáng vẻ vô cùng tiểu thư, sang chảnh.

Bình thường cô nàng đã đáng yêu với gương mặt baby như một nàng công chúa, nay lại kết hợp với lối trang điểm phong cách Hàn Quốc tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang vẻ đẹp trong trẻo, thuần khiết, trông vô cùng tự nhiên.

Đôi mắt to tròn càng long lanh hơn với một đường kẻ eyeliner mỏng nhẹ đi qua đuôi mắt một chút. Mái tóc được búi rối thấp theo kiểu cách Hàn Quốc lại giúp Lâm Nhã Tịnh càng dịu dàng và nữ tính.

Cô như một tiểu công chúa bước ra từ truyện cổ tích, khiến trái tim của hai nam nhân đang được chiêm ngưỡng nhan sắc của cô, phải loạn nhịp.

Lâm Nhã Tịnh ở khoảnh khắc này như đã lột xác thành một con người mới, sang trọng, xinh đẹp lại quý phái, chỉ có trong dáng vẻ này thì cô mới có thể tự tin đi bên cạnh người đàn ông ấy.

"Sao hai người nhìn em không chớp mắt luôn vậy? Em mặc với trang điểm thế này có ổn không?"

"Cô gái à, em là mỹ nhân từ phương nào tới vậy? Em có biết em đã làm trái tim anh không còn được bình yên nữa rồi không?"

Những gì Dương Đình Quân vừa nói đã khiến Lâm Nhã Tịnh nghệch mặt ra.

Cái gì mà mỹ nhân từ phương nào tới? Cô không phải là Lâm Nhã Tịnh đây sao, chẳng lẽ thay đổi có một chút mà không ai nhận ra cô là ai luôn rồi ư?

"Dương Đình Quân, tém bớt cái ánh mắt thèm thuồng đó lại đi. Cô ấy là người của tôi!"

Để đánh dấu chủ quyền, Chu Chí Viễn đã đứng về cùng một phía với Lâm Nhã Tịnh, khoác tay qua vai cô, kéo cơ thể mảnh mai của cô nàng nép sát vào người anh. Riêng ánh mắt cảnh cáo thì lại đang dành tặng cho người đàn ông vẫn còn đang đứng ngây ra ở hướng đối diện.



Nhờ vậy mà Dương Đình Quân mới bừng tỉnh trở lại sau chuỗi giây phút chìm vào mụ mị bởi nhan sắc hút người của cô gái, nhưng ngay sau đó lại quay sang tỏ thái độ với Chu Chí Viễn.

"Viễn, tôi không ngờ con người cậu lại tồi như thế! Mới hôm trước bảo thích tiểu Tịnh, hôm nay lại đưa gái về nhà, còn mạnh miệng xác nhận là người của cậu. Tôi thật hối hận khi đã xem cậu là bạn tốt."

Lần này thì đến lượt Chu Chí Viễn nghệch mặt ra khi nghe xong một màn mắng nhiếc thậm tệ của Dương Đình Quân. Còn Lâm Nhã Tịnh thì lại che miệng tủm tỉm cười.

Hóa ra đến giờ thì Dương Đình Quân kia vẫn chưa nhận ra cô là ai nên mới cả gan chất vấn Chu Chí Viễn như thế.

Nhưng sau đó cô lại cảm nhận được một luồng hàn khí dường như đang lan tỏa, và ánh mắt muốn giết người của Chu Chí Viễn thì cô đã thôi cười và thay anh giải thích, trước khi Dương Đình Quân bị tẩn cho một trận nhớ đời.

"Anh Đình Quân hiểu lầm rồi, em là tiểu Tịnh đây mà!"

"Này này, cô còn dám nhận bừa à? Cái con vịt đẹt xấu xí đó mà được như vậy sao?"

Dương Đình Quân vẫn chưa hề tin tưởng lời Lâm Nhã Tịnh nói, thậm chí còn chê thẳng mặt người ta là vịt đẹt xấu xí, khiến cả cô cũng bắt đầu nổi giận.

"Này, vịt đẹt thì không được hóa thiên nga à? Tôi đây chính là vịt hóa thiên nga này nhá, anh có tin anh nâu con mắt như hôm bữa nữa không hả Dương thiếu gia?"

Khi đã nhận ra giọng điệu đanh đá quen thuộc này của Lâm Nhã Tịnh thì đến tận bây giờ Dương Đình Quân mới trưng ra bộ mặt thông suốt, anh liền lập tức cười cười, sau đó đi vòng ra phía sau đứng giữa hai con người đang mang hầm hầm sát khí kia, thản nhiên dùng hai tay khoác qua vai Chu Chí Viễn và cả Lâm Nhã Tịnh.

"Ờ thì, tại tiểu Tịnh thay đổi kinh diễm quá cho nên tôi mới nhận không ra. Hai người đừng trách tôi mà tội nghiệp ha! Nếu xong rồi thì chúng ta lên đường thôi, tôi tình nguyện làm tài xế cho hai người."

Được vuốt lông, Lâm Nhã Tịnh cũng đã hài lòng nhưng riêng người đàn ông nọ thì vẫn đằng đằng sát khí, thậm chí ánh mắt còn lạnh lùng hơn nữa mà nhìn sang khuôn mặt nịnh nọt của Dương Đình Quân, nghiêm giọng cất lên chỉ vỏn vẹn một từ:

"Tay."

Dương Đình Quân lập tức hiểu ra vấn đề, liền rút tay đang khoác qua vai Lâm Nhã Tịnh trước, sau đó mới cách ra xa tảng băng kia trước khi bị đông cứng.