Yến Hoài vốn không biết mình đang gặp nguy hiểm, còn kèm theo mùi hoa, cho nên nặng nề ngủ thiếp đi.
Một người chậm rãi tới gần Yến Hoài, nhìn Yến Hoài, giơ lên con dao găm đâm về phía Yến Hoài!
Ngay tại lúc cánh tay chuẩn bị hạ xuống, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “A Hoài, A Hoài, đã ngủ chưa? Anh mang cho em ly sữa bò.”
Người nọ vừa nghiêng tai nghe, vội vàng dừng động tác, nhanh chóng lách người, nhảy ra ngoài cửa sổ.
“A Hoài, em sao vậy?” Khấu Kiệt nhất thời sốt ruột, liền vặn khóa cửa một cái, đi vào.
Vừa mở cửa, một mùi hương hoa theo gió bay ra ngoài khiến cho Khấu Kiệt nhíu mày, đến gần Yến Hoài, nhìn cô đang ngủ say.
“Kỳ quái, vì sao lại ngủ say như vậy? Trước kia tuyệt đối không như vậy.”
Khấu Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nho nhỏ nói thầm, lại nhìn về phía những bông hoa. “Đây là hoa gì? Sao Ariene có thể đặt hoa này ở đây?” Nói xong, liền nhắc một bình hoa lên, muốn đem ra ngoài. Lúc này, Khấu Kiệt nhìn thấy rõ ràng phía trên cánh hoa hình như cũng dính một chút phấn hoa.
Khấu Kiệt đang định giơ tay đụng vào, nhưng, lúc này, Nhạc Không Thượng đứng ở sau lưng anh, “ Không được đụng!”
Khấu Kiệt ngẩn ra, nhìn Nhạc Không Thượng ở phía sau lưng, lấy tay áp lên môi, nhỏ giọng: “ Suỵt.” Nói xong, chỉ chỉ Yến Hoài trên giường.
“Không cần phải lo lắng, cô ấy đã bị hạ dược rồi, ngủ rất say!” Nhạc Không Thượng đi tới, lật mí mắt Yến Hoài lên xem một chút, xác định suy đoán của mình, sau đó từ trong túi bên hông lấy ra cái bao tay cùng một cái túi trong suốt, còn có cái nhíp, kìm, khẽ thổi mạnh về phía đóa hoa.
“Cái gì?” Khấu Kiệt bắt lấy bả vai Nhạc Không Thượng, “ Cô ấy bị hạ dược? Là ai?”
“Những bông hoa này.” Nhạc Không Thượng quay đầu lại liếc mắt nhìn Khấu Kiệt, “Dựa vào bản lĩnh của cô ấy, nếu như chúng ta đi vào mà cũng không có tỉnh lại, vậy chỉ có một khả năng, chính là cô ấy đã bị người ta bỏ thuốc rồi, nhưng mà người đó không ở trong này, với trí tuệ của hắn, chắc chắn không có ở trong phòng này. Nổi bật nhất, là những đoá hoa này.
Nhạc Không Thượng suy nghĩ một chút, nhìn Khấu Kiệt, “Sao Ariene lại có loại hoa này? Là ai đã cho cô ta?”
Khấu Kiệt lắc đầu một cái, “Mình chưa bao giờ hỏi tới chuyện của cô ta, gian phòng của cô ta có rất ít người đi vào. Cha mẹ của bọn mình rất coi trọng sự riêng tư của mỗi người. Lần này, A Hoài cố ý muốn ở một mình một phòng, lại khăng khăng chọn ngay phòng của Ariene, cho nên mới để cho cô ấy ở đây. Không ngờ phòng của Ariene, lại có những loại hoa kỳ quái như thế này.”
Khi đang nói chuyện, gió lại từ cửa sổ thổi tới, Nhạc Không Thượng nhìn hoàn cảnh hiện tại, liền nói: “Mau đi đóng cửa sổ lại.”
Khấu Kiệt kinh ngạc, vội xoay người chắn gió, đưa tay đóng cửa sổ lại, nhưng, lúc Khấu Kiệt vừa khép cửa sổ vào, lại thấy có một bóng dáng màu đen ở dưới lầu trong bụi cỏ nhanh chóng thoáng qua!
Ước chừng mình cũng không đuổi kịp, Khấu Kiệt đành phải trở về.
" Có người ở phía dưới?" Nhạc không Thượng nhìn mặt của anh.
"Ừ." Khấu Kiệt gật đầu một cái, nhìn anh, "Không biết là kẻ nào."
Nhạc Không Thượng không nói lời nào, vội vàng cạo phấn hoa trên mặt cánh hoa, mỗi bông hoa lấy được một chút hàng mẫu, sau đó nói với Khấu Kiệt, "Chuyển hoa vào trong phòng thí nghiệm cẩn thận, dù thế nào cũng không được đụng vào cánh hoa, nhất là những phấn hoa đó. Đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi, mới mở cửa sổ ra, cho thông gió."
"Được." Khấu Kiệt lập tức bắt tay vào làm, dời chậu hoa vào trong phòng thí nghiệm, Nhạc Không Thượng cũng vội vàng giúp khuân vác.
Khấu Kiệt đang cầm bình hoa trong tay, vừa đi ra khỏi phòng của Yến Hoài, liền đụng phải thím Lý.
"Thím Lý?" Khấu Kiệt cau mày, nhìn bà, "Thím còn chưa ngủ sao?"
"Không phải thấy trong phòng có động tĩnh sao? Sau đó thím liền ra ngoài nhìn. Thiếu gia, các ngươi đang làm gì? Muốn thím Lý giúp một tay không?" Thím Lý nói xong, liền muốn vươn tay nâng bình hoa từ trong tay Khấu Kiệt.
"Không cần." Khấu Kiệt nghiêng thân thể, không để cho thím Lý đụng tới bình hoa ấy, "Tôi hỏi thím, thím Lý, thím có biết tại sao trong phòng của Ariene để những bình hoa này không?"
Thím Lý lắc đầu một cái, vừa nghĩ tới phải nói không có, nhưng, lại gật đầu một cái, nói: "Hình như là trước đây không lâu, khi quét dọn nhìn thấy bên trong có bình hoa này, thím nghĩ đó là sở thích của tiểu thư, tự mình để đó, cho nên thím không có để ý, làm sao vậy?" Thím Lý tiến đến, "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì. Yến Hoài không thích hoa này, để tôi cùng Hòa Thượng mang bình hoa ra." Khấu Kiệt cười cười, "Thím Lý, thím đi xuống ngủ đi!"
"A, được, vậy thím ngủ trước." Nói xong, thím Lý xoay người, nhấc chân đi vào gian phòng của mình.
Khấu Kiệt nhìn bóng lưng của bà, nhìn bà nhấc chân , giống như là đã từng thấy qua? Khấu Kiệt cau mày, lắc đầu một cái, tiếp tục dời bình hoa đến phòng thí nghiệm.
Nhưng, một giây kế tiếp, Khấu Kiệt quay đầu, nhìn trên đất thậm chí có một chút bùn đất!
"Đang suy nghĩ gì?" Nhạc Không Thượng đi lên trước, vẫn xách bình hoa trong tay, nhìn sàn nhà một chút, lại nhìn Khấu Kiệt một chút.
"Không có gì." Khấu Kiệt hướng về phía Nhạc Không Thượng gật đầu một cái. Phải xác nhận một chút mới được!
Nhiều lần khuân vác, rốt cuộc cũng làm xong mọi chuyện, Khấu Kiệt trở lại phòng của Yến Hoài lần nữa, mở cửa sổ, lại thò đầu ra bên ngoài nhìn một chút, bên ngoài không có ai, sau đó lại nhìn một chút mặt đất người kia vừa chạy trốn, nơi đó, ánh lên một chút xíu ánh sáng, đoán chừng là một cái hố, vào lúc này có một chút mép nước phản quang lại.
Đó là, bùn đất ướt hay sao? Nếu như có người giẫm lên, bùn đất nhất định là dính vào giày!
Khấu Kiệt nhớ lại mới vừa rồi thím Lý sau khi đi, quả thực có để lại trên nền nhà một chút bùn đất, nhưng, không phải đất đen, hình như là hạt cát? Nhưng, cũng chứng minh rằng, thím ấy nhất định là từng đi ra ngoài!
Khấu Kiệt đóng cửa sổ, ngồi ở bên giường Yến Hoài, vuốt ve tóc của cô, đẩy qua một bên, nhẹ nhàng hôn trên mặt.
Ngồi hồi lâu, Khấu Kiệt mới ngủ gục trước bàn đọc sách.
Để Yến Hoài ở chỗ này một mình, luôn luôn lo lắng như vậy.