"Đã ổn thỏa cả rồi. Thị trường chứng khoáng lên xuống là chuyện bình thường.” Khấu Kiệt liếc mắt nhìn Khấu Tử Liên: “Còn em thì ngược lại, cả ngày đi chơi với Dương Miêu Miêu, không biết học hỏi thứ gì.”
"Anh Kiệt, không phải em đang chơi, mà là em đang giúp đỡ anh trai của em.” Khó khăn lắm Dương Miêu Miêu mới nghe thấy Khấu Kiệt nhắc đến tên của mình, ỏng à ỏng ẹo nói một câu.
Khấu Kiệt khoát khoát tay: “Anh về trước, ngày mai còn phải đến thành phố S."
"Em cũng đi!" Khấu Tử Liên lập tức nói.
"Đừng gây thêm phiền phức!" Khấu Kiệt cau mày.
Yến Hoài nhìn bọn họ nói chuyện, còn mình thì xoay người đi ra ngoài.
Mà vào ngay lúc này, điện thoại di động của Yến Hoài chợt vang lên.
Yến Hoài cầm lấy điện thoại di động, thấy đó là cuộc gọi đến từ ba nuôi của mình.
Trong lòng bỗng trở nên xao động, mình đã quá bận rộn, cho nên luôn làm cho ba mẹ nuôi lo lắng! Quá không nên rồi!
Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt gật đầu một cái, đi tới một bên nghe điện thoại: "Ba."
"Nếu như cô muốn ba mẹ nuôi của mình bình yên vô sự, vậy thì chỉ một mình cô, mang theo 50 triệu đô la Mỹ, năm ngày sau đến ngoại ô thành phố D, giao dịch bằng bốn dãy số đầu. Bằng không, hừ, cô là người trong giới hắc đạo, không phải không biết đến hậu quả!" Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh như vậy!
Yến Hoài chấn động, đúng là cô đã quên mất. . . . . . Nếu như thân phận của mình bị bại lộ, nhất định ba mẹ nuôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. . . . . . Đây chính là lý do vì sao năm năm qua cô luôn che giấu thân phận của mình!
"Anh là ai?" Yến Hoài lạnh lùng nói.
"Tôi là ai? Hừ, cô cho tôi là kẻ ngốc sao, vậy thì cô mới là kẻ ngốc?" Âm thanh kia cực kỳ trầm thấp.
Yến Hoài nghĩ không ra kẻ thù của mình là ai, vì từ trước đến nay cô luôn nhổ cỏ tận gốc, nhưng tại sao lần này, lại có người tìm đến. Khẳng định là bọn thủ hạ có kẻ bán đứng! Là Triều Trạch?
"Anh là Triều Trạch?" Yến Hoài thử thăm dò.
Nhưng, trong điện thoại di động lại truyền tới giọng cười lạnh. . . . . . Không ngừng vang vọng. . . . . .
Yến Hoài kết luận khi vừa nghe thấy tiếng cười ấy.
"Mẹ kiếp, nếu như anh dám làm hại đến ba mẹ nuôi của tôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!" Yến Hoài nghiến răng, ngoan độc nói.
Lúc này điện thoại di động truyền đến tiếng vang "tít tít.”
Yến Hoài xoay người, liền trông thấy Khấu Kiệt đang đứng ngay trước mặt của mình.
"Anh và em đi." Gương mặt của Khấu Kiệt đanh lại.
"Tự em đi, anh biết rõ năng lực của em rồi, hơn nữa những con người này, đều là tội phạm bị truy nã, sẽ không dễ dàng bị lừa gạt." Yến Hoài nhìn anh: “Nhưng, em cần tiền. . . . . ." Nói xong liền cúi đầu, khoản tài sản của mình vẫn còn có chút…..
"Tất cả con người anh đều là của em, đừng nói chi là tiền trên người." Khấu Kiệt kéo Yến Hoài sang: “Anh vẫn muốn đi cùng em, anh sẽ trợ giúp em.”
"Chúng ta đi thôi! Trở về rồi hãy nói." Yến Hoài tránh khỏi lồng ngực của anh: “Hai người bọn họ đâu?"
"Đỏ mặt đi rồi." Khấu Kiệt cười cười: "Ai bảo dám chọc anh tức giận."
Yến Hoài lắc đầu một cái, đi ra khỏi "Tiểu gia viên".
Khấu Kiệt đuổi theo sát phía sau, cởi áo khoác tây trang ra, khoác lên bờ vai cô: “Trời tối, có chút lạnh."
Bước chân của Yến Hoài đột nhiên chững lại, chiếc áo khoác này vẫn còn hơi ấm của anh.
Rất nhanh, đã về tới nhà trọ.
Hai người đều đã biết đến thân phận thật của nhau, vậy thì không còn gì để che giấu nữa, nếu như đã quyết định trao mình cho đối phương, thế thì không cần thiết phải giấu giếm.
Yến Hoài đi vào phòng công cụ lấy ra một ít vật dụng, đưa cho Khấu Kiệt để qua một bên, mà đến cuối cùng, liền moi ra mấy thứ vũ khí!
"Em cất giấu súng ống thật hả?" Khấu Kiệt hỏi, anh còn chưa dám giấu chúng trong nhà của mình đó!
"Em chưa từng lơi là phòng tuyến của mình." Yến Hoài đổi sang thần thái lạnh lẽo: “Chọn một khẩu đi, sau đó chúng ta đi xuống tầng hầm."
"Còn có tầng hầm?” Khấu Kiệt không thể không bái phục sự chuẩn bị tỉ mỉ của cô gái này, song, nhà của anh cũng có tầng hầm…… Điểm ấy, anh thừa nhận tác phong của mình giống với cô.
..........Hết Chương 71.............