Đây chính là hẹn hò sao, sao lại không giống như anh tưởng tượng nhỉ?
Cuộc hẹn hò của một người đàn ông ba mươi ba tuổi với một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi không phải là rất lãng mạn sao, có chút ngọt ngào với sung sướng nữa chứ? Kết quả, hẹn hò hơn nữa ngày rồi mà chẳng có chút gì giống như anh tưởng tượng.
Để anh nghĩ lại một chút xem, rốt cuộc thì cuộc hẹn này bắt đầu lúc nào chứ.......
Lệ Mộng Hằng khi lên xe liền hỏi anh hồi trước đi du học Mỹ từ lúc nào? Anh trả lời rằng sau khi tốt nghiệp trung học anh mới ra nước ngoài học.
Cô nói câu "Thật tốt quá", sau đó hai người liền lái xe đén những nơi anh từng học từ nhà trẻ, tiểu học rồi đến trung học.
Trong nhà trẻ có rất nhiều khu trò chơi, hai người không hẹn mà cùng đi đến đu quay để chơi.
Lệ Mộng Hằng rất thích cảm giác đu lên cao để gió lướt qua mặt, cô chơi rất vui còn vừa cười vừa nói. Từ khi lớn lên có cảm giác mình là người lớn, đã rất lâu cô không chơi được vui như vậy. Một lúc chợt phát hiện Trì Diệu Hi chung quy vẫn chỉ ngồi trên ghế , giống như không dám chơi quá cao, sau mới biết được hóa ra anh sợ độ cao, dĩ nhiên, người gần đây thích giễu cợt anh như cô lại giễu cợt tiếp một phen.
Nơi thứ hai chính là trường tiểu học, Trì Diệu Hi mang cô đến sân vận động phía sau trường, thời điểm không có hoạt động thể thao nào thì chỗ này sẽ đóng cửa, Trì Diệu Hi lại mang cô đi qua một lối nhỏ hẻo lánh dẫn vào sân, bọn họ hai người trở thành "người lén lút".
Sân vận động này rộng đến mức dư sức chứa hai ngàn người, nhưng cô không ngờ anh lại đặc biệt dẫn cô tới đây, "Tại sao lại đẫn em tới đây?"
"Anh thích an tĩnh, chỉ cần nơi này không có hoạt động gì, thì buổi trưa anh sẽ chạy vào đây ăn trưa, sân vận động lớn như thế mà bên trong chỉ có mình anh, cảm giác như nơi đây hoàn toàn chỉ có mình anh, như vậy rất tuyệt đó." Anh quan sát bốn phía một cái.
"Nhưng mà nơi này thay đổi cũng không ít."
Đứng trên khán đài vịn vào hàng rào nhìn xuống dưới, Lệ Mộng Hằng hỏi, "Đây là căn cứ địa bí mật của anh?"
"Oách quá phải không?" Anh đi tới bên cạnh cô nhìn xuống.
"Căn cứ bí mật của anh rất thích hợp cho một trò chơi." Cô chợt quay về sau chạy về phía cầu thang, leo lên bậc cao nhất, cô quay người lại đối mặt với Trì Diệu Hi.
"Này, chơi trò mạo hiểm nói lời thật lòng không?"
"Quy tắc trò chơi như thế nào?"
"Người chơi chỉ có hai chúng ta, dùng oánh tù tì quyết định thắng thua đi, người thắng có thể tiến lên một bậc cầu thang, hơn nữa còn có thể hỏi người thua một câu hỏi phải trả lời thật lòng hoặc chọn trò mạo hiểm. Lần đầu tiên sẽ ưu tiên cho anh, anh ra kéo đi, em sẽ ra bao, nhanh lên!"
Cô một bên chỉ đạo, một bên ra quyền, mà Trì Diệu Hi thật sự ra kéo, bất quá Lệ Mộng Hằng lại ra búa.
Trì Diệu Hi ngẩn ra ngay sau đó lại bậc cười.
"Này, em chơi ăn gian!"
Lệ Mộng Hằng tuyệt đối không áy náy nói: "Người bình thường không ai lại nghe lời như vậy, nhất định là anh cố ý muốn thua cuộc. Đến đây đi, anh chọn trả lời thật lòng hay mạo hiểm?"
"Lời thật lòng."
Hít một hơi thật sâu, cô hỏi: "Quyền kinh doanh của tập đoàn Hồng Lực là thứ Trì Diệu Hi không thể không có đúng không?"
Sao lại hỏi chuyện này?
"Đúng vậy."
"Đáp án này mọi người đều biết, cấu này không tính! Tiếp tục!"
"Này!" Cô gái này cũng ăn gian quá đi.
"Trì Diệu Hi đối với lần hẹn hò này hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Này này này, lời nói dối trắng trợn như vậy ngay cả ông trời già cũng nghe không vô nha! Câu này cũng không tính, tiếp tục."
"Còn có như vậy?" Anh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
"Trì Diệu Hi anh hiểu rõ lòng phụ nữ như vậy, vậy anh biết khi một người đàn ông muốn cầu hôn, thì lời nào là không thể thiếu không?"
Anh hiểu lòng phụ nữ? Còn là hiểu rất rõ? Lúc này mới đúng là ông trời già cũng nghe không vô lời nói dối này đi! Nếu thực sự như vậy, anh tuyệt đối sẽ không đến mức tới lúc này mà vẫn chưa giải quyết được cô. Anh thử dò xét hỏi: "Gả cho anh đi?"
"Không đúng."
"Anh không thể sống thiếu em?" Anh ra vẻ khoa trương thổi phòng ngực.
Lệ Mộng Hằng nhịn không được bậc cười, "Không đúng! Tiếp Tục."
Cô thích anh giỡn sao? Không sao anh phối hợp.
"Cùng nhau sinh đứa trẻ đi?"
"Tiên sinh! Anh nhảy cũng nhanh quá phải không? Còn chưa cầu hôn xong mà sinh đứa trẻ cái gì? Không đúng không đúng!"
Khóe miệng anh nhẹ nâng, đột nhiên nói: "Anh yêu em."
Tim Lệ Mộng Hằng lỡ một nhịp, sau đó cô vụng về nói: "Cái gì? Anh nói cái gì? Nói nhỏ quá, em không nghe được!"
"Lệ Mộng Hằng, anh yêu em!" Anh hít một hơi sâu, hướng về phía cô kêu to.
Lệ Mộng Hằng có chút kích động. Bất kể là anh nói có bao nhiều phần thật lòng, cho dù nửa điểm cũng không có, thì cô cũng sẽ nhớ kỹ lời này, sau này có nhớ lại thì nhất định là ngọt ngào.
"Em là đang vui vẻ khi chiến thắng sao? Tới tới tới! Kéo búa bao, kéo búa bao..... Ha ha, đến lượt anh rồi! Lời thật lòng hay mạo hiểm?"
"Mạo hiểm." Lệ Mộng Hằng thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Bản nhân lựa chọn đại mạo hiểm."
Trì Diệu Hi đã sớm biết cô sẽ chơi chiêu này, liền cười hắc hắc, "Bị người khác dò xét bí mật trong lòng cũng là một loại mạo, hiểm, lớn!"
"Làm gì có chuyện đó, hèn hạ!"
"Em không ăn gian sao? Mới chơi thắng có một lần, mà lại hỏi một đống vấn đề, cảm giác giống như cầm tiền đi mua đồ ăn mà còn đòi hỏi tặng thêm nào là chuối, lựu, dưa hấu..."
Vẻ mặt khinh bỉ của Trì Diệu Hi làm cho Lệ Mộng Hằng bậc cười, cảm giác thấy anh ấy giống như anh là ông chủ gặp người khách đòi hỏi đó.
"Anh muốn hỏi cái gì?"
"Lệ Mộng Hằng nói thích hình tượng nam diễn viên trong phim kia chỉ là tung quả mù, thật ra em thích người như Trì Diệu Hi cường thế đại nam nhân, đúng không?"
".....Không đúng."
"Chưa phải là câu trả lời thật lòng! Câu tiếp theo. Lệ Mộng Hằng vô cùng thích Trì Diệu Hi, cho nên, em cam tâm tình nguyện đau đầu chiều theo mấy thói quen sống khó chìu của anh, đúng không?"
"Mới không có đâu."
"Ặc, không thể tin được em là người phụ nữ không thành thực như vậy! Tiếp theo! Cho dù Trì Diệu Hi chơi trò thảy vòng kém, vớt cá cũng hỏng bét, tốn năm mươi ngàn mà ngay cả một con cá cũng không mò được thì em cũng sẽ không ghét bỏ hắn, đúng không?"
Nghe đến đó mà cô còn không biết Trì Diệu Hi đang đùa cái gì nữa thì cô cũng quá ngu ngốc rồi.
"Vô cũng ghét bỏ a~" Cô vừa nói vừa không nhịn được cười to.
Người đàn ông này chính là rất để ý mấy cái khuyết điểm mà cô nói ra.
"Lại phê bình anh nữa sao, anh thấy mình bị tổn thương lần hai rồi." Lông mày Trì Diệu Hi giống như hình chữ bát.
Lệ Mộng Hằng bước xuống từng bậc cầu thang.
"Trì Diệu Hi tiên sinh, đây là do anh tự tìm nha, bất quá....." Cô đi xuống tới khi đứng phía trên anh một bậc cầu thang.
"Nếu như đây là thích, thì tương đương với nói lại một lần."
"Thích?"
Không để cho anh hỏi nhiều, cô nói: "Đi thôi, đi xem tiếp trường trung học của anh đi."
Trì Diệu Hi đi học toàn là những trường tư nhân đứng đầu trong giới, trường học thì tốt, nhưng mà phong cách cũng quá bảo thủ đi.
Bọn họ đi tới ngôi trường thứ ba, bảo vệ vẫn là người trước kia, mà làm người ta thấy thần kỳ hơn chính là ông ấy vẫn nhận ra Trì Diệu Hi, cũng vì vậy, bọn họ có thể vào trong xem một chút.
"Trước kia anh chắc là một nhân vật nổi tiếng trong trường." Lệ Mộng Hằng nhìn anh, có thể tưởng tượng được lúc đi học chắc chắn anh là người rất nổi tiếng.
"Đúng vậy, chẳng qua là khi tốt nghiệp không cẩn thận đem tất cả các giải thưởng đi xử lý hết rồi."
"Nhất định có một đống bạn học nữ thích anh!"
Trì Diệu Hi cười to.
"Tiểu thư à, anh học chính là trường nam, đúng là có nữ sinh bên ngoài đưa thư tình cho anh, nhưng nếu bên trong trường có người thích anh, anh sẽ sợ đó, có được không?"
Cơn gió từ rừng cây thổi ra mang theo một chút hương cỏ xanh, đã bao nhiêu lâu rồi anh không ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái như vậy? Đột nhiên anh rất muốn đi xem lại phòng học trước kia, liền đi lên cầu thang lên lầu hai.
"Này!"
Trì Diệu Hi quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Lệ Mộng Hằng vẫn còn ở dưới không có theo kịp.
"Sao vậy?"
Lệ Mộng Hằng cười.
"Ở trung học em nghĩ anh nhất định là một hoàng tử được mọi người công nhận! Lớn lên đẹp trai, gia thế tốt, thành tích lại cao, có lẽ ngay cả thành tích thể thao cũng rất tốt đi.
Nhưng em thì khác, lúc học trung học em có chút mập, sắc mặt thì tái nhợt, còn có một ít tàn nhan với mụn, trừ thành tích học tốt ra, thì em bình thường tới mức sẽ không có người nhìn thêm một chút, ừ..... Mới vừa tưởng tượng hình ảnh em lúc đó một chút."
"Sau đó thì sao?" Anh dừng ở khúc quanh cầu thang nhìn cô.
"Nếu lúc trung học em và anh gặp nhau, em sẽ đi tỏ tình nói: "Trì Diệu Hi, ấn tượng của em với anh cũng không tệ, có muốn làm bạn với em không?"
Trì Diệu Hi lạnh lùng nhìn cô, gương mặt còn khinh thường.
"Sao lại không nói gì?"
"Em không biết hoàng tử cũng rất thúi không?"
Lệ Mộng Hằng cười to.
"Em cũng nghĩ vậy!"
"Nhưng là, ngàn vàng khó mua được sớm biết, nếu anh biết có một ngày sẽ lấy một cô gái lúc học trung học bình thường đến không ai nhìn lâu một chút, anh nhất định sẽ......"
"Nhanh chóng tiếp nhận lời tỏ tình của mấy nữ sinh xuất sắc à?"
Trì Diệu Hi bậc cười.
"Gần đây anh phát hiện em thật ra rất lạnh nhạt nhe!"
"Nếu không thì sao đây?"
"Anh sẽ nhìn cô ấy lâu một chút, để nhớ hết dáng vẻ cô ấy lúc đầu, bởi vì tương lai cả hai sẽ có cùng chung một ký ức." Vừa nói anh vừa nhìn cô thật sâu.
Bị nhìn tới ngượng, Lệ Mộng Hằng vội vàng nói: "Anh làm gì nhìn em dữ vậy?"
"Trung học chúng ta không thể gặp nhau, nhưng giờ chúng ta đã gặp nhau, thì phải cố gắng nhớ từng thời điểm chúng ta ở cạnh nhau, để sau này nhớ lại mới có đề tài để nói chứ."
Tâm Lệ Mộng Hằng như bị nhéo một cái, sau này sao? Sau này thì cô đang ở đâu chứ? Tin tưởng rằng sau này dù cô ở đâu, cùng với ai thì người đó chắc chắn không phải là Trì Diệu Hi.
"Ừ."
Cuộc hẹn họ của bọn họ lần này thật rất bình dân, buổi trưa thì ăn tại một tiệm nhỏ không biết tên, sau đó thì đi tới đâu ăn tới đó.
Đến buổi tối hai người quyết định đến quảng trường để tản bộ.
"Đây chính là toàn bộ cuộc hẹn hò của ngày hôm nay sao?" Trì Diệu Hi hỏi.
"Nếu không thì sao? Chứ anh nghĩ đi hẹn hò là sao? Đi nhà hàng ăn một chuyến, rồi sau đó vào tiệm cà phê ngồi giết thời gian sao? Kiểu hẹn hò như vậy rất phổ biến, cũng quá bình thường, sau này muốn nhớ lại, cũng không nhớ được."
"Lại là quan niệm kỳ quái của em sao? Cái lý luận rằng phương thức càng kỳ quái thì người ta càng nhớ lâu sao?" Anh gật đầu một cái, "Cuộc hẹn hò này thực sự rất đặc biệt, muốn quên cũng không quên được!" Anh tìm chỗ ngồi xuống, liền ngửi được bên cạnh có một loài thực vật có mùi rất quen thuộc.
"Đây là cái gì?"
"Mê diệt hương."
"Sao lại lớn như vậy?"
"Mấy cây trong nhà nếu trồng lâu cũng sẽ lớn như vậy, điều kiện tiên quyết là chúng nó không chết." Nói đến đây, cô nhớ lại cách trồng mấy loại cây hương thảo, sau này mấy cây kia cũng phải nhờ anh chăm sóc rồi.
".........Cây sả không sợ nước, thực sự nếu nó được trồng ở nơi có nhiều ánh sáng thì sẽ tốt hơn, cỏ huân y thì nở hoa vào mùa đông, cho nên mùa thu phải chú ý cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, mê diệt hương....."
"Kỳ lạ, mấy cây này em chắm sóc rất tốt, sao lại nói giống như mà muốn "ủy thác" vậy?" Anh cau mày.
Lệ Mộng Hằng bậc cười, "Nếu em không có ở đây thì mấy thứ này đương nhiên do anh chăm sóc rồi, không nên để cho nó chết hết, sau đó lại mua cây mới tới lừa em nha!"
"Sao hôm nay anh thấy em có gì đó là lạ, giống như là muốn đi xa, đang dặn dò vậy......"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Cô cười.
"Bất quá, muốn xin anh nghỉ một thời gian là thật."
"Xin nghỉ?" Trì Diệu Hi như lâm phải đại địch, ngồi thẳng dậy.
"Bà ngoại muốn đi Mĩ, trước khi đi bà muốn mua một số thứ, cũng muốn đi thăm vài người, chuyến này đi chắc phải mất mười ngày nửa tháng gì đó." Cô nói ra mấy lời suy nghĩ kỹ trước đó. Sau khi ra nước ngoài thì cô sẽ nhờ Trạch Hương đưa đơn xin nghỉ việc dùm, khi đó thì mọi thứ đã xong xuôi, anh ấy có muốn phản đối cũng không được.
Trì Diệu Hi nhìn cô một cái, trầm mặt không nói gì.
"Những công việc của thư kí thì tiểu Mã đã nắm hết rồi, anh ấy có thể tự làm việc một mình, không có em ở đây cũng không có ảnh hưởng gì."
"Ai nói!"
"Anh ta có chỗ nào làm anh không hài lòng? Trước khi em đi sẽ huấn luyện tốt." Năng lực học tập của tiểu Mã rất mạnh, cô đối với anh ta rất có lòng tin.
"Em có thể huấn luyện ra một Lệ Mộng Hằng cho anh không?" Anh tức giận nói.
Lệ Mộng Hằng ngẩn ra. Cô có thể hiểu những lời này rằng, ở trong lòng anh cô là độc nhất vô nhị không? Cô thật sự kinh ngạc khi anh nói với cô những lời như vậy, bất kể là anh chỉ đang nói lời ngon tiếng ngọt để cho cô có một giấc mơ đẹp thì cô cũng rất vui vẻ.
Trì Diệu Hi cho là cô tức giận, nhẹ giọng nói: "Công việc của một thư ký đương nhiên là có người có thể thay thế được, nhưng trên đời này chỉ có một Lệ Mộng Hằng, đối với anh mà nói, người này rất quan trọng."
"Cám ơn anh đã coi trọng em."
Anh lùi từng bước, "Chỉ có thể nghỉ một tuần, nhiều hơn là không thể."
"Được.."
Trời mưa rất lớn, chẳng qua là ban đêm khí trời đổi xấu, không ngờ lại sẽ có mưa lớn như vậy, bão không có vào đất liền mà chỉ đi vòng vòng bên ngoài làm cho thời tiết bị ảnh hường rất xấu.
Trì Diệu Hi cùng với La Vịnh Ân ướt như chuột lột chạy vào nhà.
Trì Diệu Hi nhìn ngôi nhà không có ai.
"Không phải em nói bà vú nói tiểu Uy phát sốt, muốn anh chở em về đưa nó đi bệnh viện sao?" Mới nãy lúc anh tan sở, trên hành lang vô tình gặp La Vịnh Ân, cô lo cho con bị bệnh, hỏi anh có thể đưa thằng bé tới bệnh viện dùm không?
Mưa to như vậy rất khó bắt xe taxi, loại chuyện nhỏ như vậy anh không nghĩ ngợi gì liền đồng ý, nhưng khi tới nhà La Vịnh Ân lại không thấy đứa bé đâu.
La Vịnh Ân đang tranh thủ cơ hội, chỉ chốc lát liền nói: "Bà vú nói bà ấy mang tiểu Uy đi bệnh viện khám rồi, uống thuốc hạ sốt xong cũng bắt đầu từ từ hạ sốt rồi. Ngoài trời mưa lớn như vậy, nhà bà ấy lại gần bệnh viện, nên bà ấy mang tiểu Uy về nhà luôn rồi, sáng mai sẽ mang về sau."
"Vậy à, thế anh về trước đây."
"Quần áo anh ướt như vậy, rất dễ cảm, hay là anh đi tắm nước nóng một chút đi, em đem quần áo ướt của anh đi hong một chút, chờ trời mưa nhỏ lại chắc nó cũng khô."
Trì Diệu Hi nhìn mưa lớn ngoài trời, liền gật đầu một cái đồng ý.
"Cũng tốt." Có một số việc anh luôn muốn tìm thời gian nói chuyện với La Vịnh Ân, lần này coi như là một cơ hội không tệ đi.
La Vịnh Ấn lấy một bộ đồ thoải mái cho Trì Diệu Hi, để anh thay bộ đồ ướt ra.
Hai mươi phút sau Trì Diệu Hi mở cửa phòng tắm ra ngoài, không có ở lại phòng ngủ mà đi thẳng ra phòng khách, cảnh tượng đập vào mắt làm cho Trì Diệu Hi phải nhíu mày, anh có chút kinh ngạc nhìn La Vịnh Ân đang mặt áo choàng tắm ngồi trên sa lon, bản thân áo choàng tắm thì không có gì lộ liễu, nhưng mà phần cổ áo cô buộc lại có hơi thấp là cho hai vú tuyết trắng của cô mơ hồ hiện ra.
Trên bàn lại để bình rượu đỏ cùng hai cái ly, cô nở nụ cười nhìn Trì Diệu Hi.
"Trời như vậy rất thích hợp uống một chút rượu ấm người."
Trì Diệu Hi ngồi xuống, câm chai nước lạnh lên rót ra ly.
"Nếu em không quên thì phải biết, anh chỉ uống rượu vào những ngày đặc biệt, hơn nữa, hôm nay vừa đúng lúc người làm anh có thể yên tâm uống rượu lại không có ở đây, nên anh uống nước được rồi."
Mỗi năm có mấy dịp anh có thể phóng túng bản thân, thì đều có Lệ Mộng Hằng bên cạnh, anh biết mình có thể uống say vì anh biết có cô sẽ chăm sóc tốt cho anh.
Không biết bây giờ cô đi tới đâu rồi, còn tính ở lại chơi với bà ngoại mấy bữa nữa đây? Mấy ngày nay không có cô ở bên cạnh, anh thật sự rất buồn. Mỗi ngày đều kêu tiểu Mã xếp lịch trình của mình càng kín càng tốt, một người luôn không tham gia đám tiệc như anh lại trong vòng có bốn ngày mà tham gia một đám tang, một hôn lễ cùng một đám đầy thôi nôi. Cha mẹ đứa bé mở tiệc thôi nôi thấy anh thì kinh ngạc hết sức, mừng như vớ được vàng.
Lúc trước còn chưa cảm thấy mấy ngày thiếu Mộng Hằng có gì khổ sở, trong công việc anh thường nhờ cậy cô, nhưng trong tình cảm riêng tư thì không có gì đặc biệt, vì vậy những lúc cô xin nghỉ về Mĩ thăm người nhà, anh cũng sẽ nhớ cô, nhưng cũng không phải là muốn điên như vầy.
Mãi cho đến gần đây, hai người càng ngày càng gần gũi thì anh mới phát giác ra mình không thể sống thiếu cô.
Một tuần này anh sống giống như một năm dài, mỗi buổi tối anh đánh dấu bỏ đi một ngày trên tờ lịch liền cảm thấy rất vui, lại qua một ngày, chứng tỏ khoảng cách nhìn thấy cô lại ít đi một ngày.
Hơn nữa anh cũng quyết định rồi, lần sau nhất định không để cho cô nghỉ nhiều ngày như vậy.
La Vịnh Ân cười duyên, "Người như anh cũng nghiêm túc quá rồi, không vui gì hết."
Trì Diệu Hi không quan tâm đến lời phê bình của cô. Cuộc đời của anh như thế nào thì có liên quan gì đến cô chứ? Chỉ cần người anh để ý không cảm thấy anh không thú vị là tốt rồi. Lại uống thêm một ít nước, anh đột nhiên nói: "Nước nhà em uống không ngon."
La Vịnh Ân ngẩn ra.
"Không phải nước đều giống như vậy sao?"
"Em có thể trồng thêm một ít rau thơm, giống như quế, bạc hà, sả,.... Đem mấy thứ đó nấu chung với nước đun sôi để nguội, thì mùi sẽ khác." Anh một mặt nói còn một mặt đắc ý.
Trì Diệu Hi bị người ngoài hành tinh nhập vào sao? Trước kia anh sẽ không để ý mấy chuyện này! Chuyện này làm cô nhớ lại lần trước, mấy trưởng phòng của phòng quan hệ công chúng còn nói đùa nhau, hỏi cô xem sinh tố bơ làm như thế nào mới ngon? Đậy không phải là ám chỉ tập đoàn Hồng lực muốn đánh sang ngành thị trường thực phẩm thức uống sao? Cô cảnh giác hỏi lại: là ai hỏi? Mọi người liền nói: Tổng giám đốc hỏi.
Theo cô biết thì Lệ Mộng Hằng rất thích uống sinh tố bơ, Trì Diệu Hi lại đi hỏi: "Làm sinh tố bơ như thế nào mới ngon." , chuyện này có qua hệ gì với nhau thì không cần hỏi cũng biết!
Đôi mi xinh đẹp của cô khẽ nhíu, lòng ghen tỵ của cô muốn bộc phát ra ngoài. Tình cảm của Trì Diệu Hi với Lệ Mộng Hằng tốt như vậy sao? Còn nhớ mới đây quan hệ của họ tệ tới mức ly hôn, vậy mà khi nào lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy?
Cô lạnh lùng nói: "......Phải không? Hồi trước không bao giờ anh uống nước sôi để nguội."
"Ai cũng sẽ thay đổi mà."
"Trước kia anh sẽ không thay đổi vì bất cứ người nào, chỉ có người khác thay đổi vì anh thôi."
"Anh không có thay đổi vì ai cả, chỉ là thay đổi vì bản thân mình thôi, trước là để người khác vui, sau cũng là để bản thân mình vui."
Lời này thật chói tai!
"Em thấy anh vì Lệ Mộng Hằng mà thay đổi quá nhiều, như vậy liệu có ổn không?"
Vẻ mặt của La Vịnh Ân làm người khác phải suy nghĩ, cô không nói giỡn, cũng không có lắc đầu đùa cợt, mà là thật sâu xem thường, ghen tỵ cũng không che giấu chút nào. Trì Diệu Hi bình thản nói. "Anh cảm thấy bản thân mình vui vẻ là tốt rồi, còn người khác cảm thấy thế nào, anh không quan tâm."
"Người khác đó cũng bao gồm cả em sao?" Cô cho là trong mắt anh cô không giống những người khác, lúc trước bọn họ đã từng yêu nhau nhiều năm, lúc đầu đối với cô mà nói, Trì Diệu Hi cũng không giống như vậy.
"Trừ anh với Mộng Hằng ra, thì ai cũng là người ngoài."
"Nhưng mà em...."
"Chuyện tình cảm là chuyện của anh với Mộng Hằng, dù em có là bạn của anh, thì cũng không thể can thiệp vào."
La Vịnh Ân nhận ra anh đang dùng giọng mỉa mai, nên cô cũng thu liễm thái độ lại một chút, "Chuyện này đương nhiên rồi, chẳng qua là...."
Phát giác thấy thái độ của cô thay đổi, anh chợt khó chịu, có một số việc không phải anh không phát hiện chẳng qua là không muốn nói đến.
Thật ra thì từ khi La Vịnh Ân xuất hiện ở tập đoàn Hồng Lực, anh cũng đã nghe không ít lời đồn đại.
Mới đầu anh còn làm lơ, bời vì lúc đó muốn diễn trò cho Mộng Hằng xem, nếu không có ai nói gì, thì làm sao tạo thành hiệu quả như anh mong muốn chứ? Nhưng về sau, mấy tin đồn này càng đồn càng nhiều không có hồi kết thúc.
"Vịnh Ân, lúc này chỉ có hai chúng ta, có mấy lời anh vẫn tìm thời điểm để nói, không, phải nói là, có một số chuyện anh tưởng hai chúng ta rất ăn ý, nhưng hình như là anh đánh giá mình cao quá rồi."
Trong nhất thời La Vịnh Ân cũng không biết anh định nói gì, nhịp tim cũng đập nhanh dần.
Anh nhìn cô nói: "Anh và em sẽ mãi là bạn tốt, không thể phát triển thành quan hệ khác được. Con người anh luôn biết rõ mình đang làm gì, những chuyện đùa quá hóa thật sẽ không xảy ra với anh. Ban đầu là anh muốn thăm dò tâm tình của Mộng Hằng, nên mới nhờ em giúp diễn mấy chuyện để kích thích cô ấy, chuyện này anh vẫn chưa có xin lỗi em, nhưng nói thật, chuyện này tới giờ nghĩ lại anh cũng cảm thấy bản thân thật buồn cười."
"Em nói rồi, em tuyệt đối không để ý."
"Em không để ý, nếu như là do thành tâm giúp đỡ bạn bè, thì anh rất cảm kích. Nhưng là, nếu như có dụng ý khác............" Anh nhìn cô, chợt cười.
"Anh tin rằng La Vịnh Ân vẫn là người phụ nữ thông minh, sẽ không đi làm mấy chuyện mà người ta không thích."
"Diệu Hi, anh muốn nói cái gì?"
"Bên ngoài có không ít tin đồn, anh còn cho là do lúc trước chúng ta diễn xuất còn đồn đại, nhưng có một số việc không hẳn là nói về mấy chuyện đó, cũng không phải là sự thật." La Vịnh Ân là người thông minh.
Nói như vậy cô chắc chắn sẽ hiểu,đúng lúc thấy tiếng mưa cũng dứt, Trì Diệu Hi đứng dậy.
"Anh thấy bên ngoài cũng hết mưa rồi, anh phải về đây."
"Diệu Hi."
Trì Diệu Hi chờ cô nói.
"Em.... Em rất hối hận, hối hận lựa chọn của mình nhiều năm trước! Kết hôn với phụ thân của tiểu Uy xong em liền hối hận, tại sao bản thân mình lại không kiên nhẫn một chút, tại sao lại hèn yếu như vậy chỉ vì một người đàn ông đối xử tốt với em mà bỏ lại anh. Cho dù tới bây giờ, em vẫn không ngừng tự trách bản thân mình, sao lúc đó lại buông anh ra dễ dàng như vậy....."
"Cho nên?"
"Anh biết tại sao em lại vào tập đoàn Hồng Lực làm việc không? Bởi vì em muốn để cho bản thân mình không còn tiếc nuối, đáng tiếc là anh đã kết hôn."
"Thì ra tôi tìm người diễn với mình là tự chui đầu vào lưới?"
"Bởi vì chuyện đó em mới phát hiện ra anh với Lệ Mộng Hằng nhất định có vấn đề, có lẽ hai người thích nhau chưa đủ nhiều, chưa đủ sâu sắc, quan trọng là......, quá độ cẩn thận, muốn lấy lòng đối phương cho nên trở nên kỳ lạ không còn giống với bản thân mình. Một người đang yêu thì tâm trạng sẽ rất nhạy bén, những việc đó trong mắt cô ấy sẽ giống như anh đang không yên lòng." Cô cũng không rõ vì sao hai người đó lại như vậy, nhưng mà chỉ cần tình cảm của họ yếu ớt là được rồi.
"Cho nên, lúc tôi đi về miền nam quên mang điện thoại, lúc Mộng Hằng báo tôi biết rẳng bà ngoại cô ấy bị thương phải vào viện, cô liên lợi dụng cơ hội phá?" Lúc ấy anh cũng không nghĩ nhiều, sau này tỉnh táo lại, anh gọi điện thoại hỏi mẹ, lúc bà ngoại Mộng Hằng bệnh là ai đã nói cho bà biết?
Mẹ nói là do y tá chăm sóc bà ngoại báo cho biết, cô y ta ấy nói tiếng Trung không được tốt lắm nói rằng tình hình bà không tốt, lại luôn khóc, sau mẹ hỏi một ít chuyện mới biết được.
Cô y tá ấy không thể nào bỏ qua không thông báo với anh mà nhảy thẳng lên nói với mẹ anh, cảm thấy "có chuyện gì đó không đúng" làm cho anh hai hôm trước mới liên hệ được với bạn thân của Mộng Hằng là La Trạch Hương hỏi lại, thật ra thì anh đã điện thoại cho cô ấy lúc mới xảy ra chuyện rồi, nhưng cô ấy lại ra nước ngoài không nghe được, mấy hôm trước mới về lại.
Rốt cuộc anh cũng biết tại sao sau sự kiên đó không lâu Lệ Mộng Hằng lại quyết định ly hôn.
Khi đó cô chắc là mệt mỏi lắm. Chuyện của bà ngoại cô đã không làm được gì, mà lại còn phát hiện ra chồng mình đi ngoại tình, hơn nữa còn chọn ngày kỉ niệm kết hôn của bọn họ mà ngả bài!
Khi đó cô ấy nghĩ thế nào chứ? Giải thoát cho mình cũng như giải thoát cho đối phương sao? Lúc ấy thì ly hôn là phương thức duy nhất cô có thể nghĩ đến để lấy sự tự do cho bản thân mình phải không?
Mỗi lần nghĩ tới tâm tình cô lúc đó, tâm anh lại giống như bị dao cắt.
Có mấy lần anh định tìm La Vịnh Ân nói chuyện một chút, nhưng nghĩ đến một gương mặt thanh tú khác thì khí của anh cũng tiêu mất hết.
La Vịnh Ân không thể tin trợn to mắt nhìn, dù sao cô cũng là người trấn định, rất nhanh liền khôi phục lại vẻ trấn định của mình.
"Sao anh lại đi tin người ngoài nói linh tinh mà lại không chịu tin tưởng lời của em?"
"Tin cô chuyện gì?"
"Tin tường em không phải là người dựng chuyện như vậy!"
"Mới vừa rồi cô cũng thừa nhận với tôi cô không có quên chuyện cũ đó thôi!" Giọng nói của Trì Diệu Hi vẫn thủy chung nhàn nhạt.
"Nhiều năm qua lại như vậy, tôi cũng không có hiểu hết tính tình của cô, nhưng cũng biết được một chút. Cô là loại người chỉ cần bản thân mình cảm thấy muốn có, thì cho dù đó là đồ của người khác, chỉ cần có cơ hội cô cũng sẽ đoạt lấy thôi."
"Em cũng nhớ anh đã từng nói điểm này chúng ta rất giống nhau mà."
"Đúng là bề ngoài rất giống, nhưng bản chất lại bất đồng, về chuyện tình yêu chỉ cần cô muốn là sẽ không chừa thủ đoạn đi dành lấy, còn tôi chỉ là khi cần thiết mới động thủ."
Hắn vẫn cảm thấy mình là người rất thông minh, nhưng trong phương diện tình yêu, cũng chỉ sau khi yêu Lệ Mộng Hằng anh mới phát hiện ra mình rất ngây ngô, rất đần.
Trong tình yêu làm gì có ai tự tin được chứ? Lúc nào cũng không đoán được đối phương đang muốn gì, mình lại có thể cho được thứ gì, làm gì cũng có vẻ không đúng, tâm tình như vậy thì lấy đâu ra tự tin được chứ!
Cũng là khi yêu Lệ Mộng Hằng anh mới phát hiện giữa thứ mình muốn cùng thứ mình cần là không giống nhau, muốn chẳng qua là một loại tham lam, còn cần là mình có thể hi sinh bản thân, thậm chí là cả sinh mạng.
Mộng Hằng đối với anh là sự tồn tại của cái "cần", năm đó thì La Vịnh Ân là "muốn" mà đi về phía anh, cũng do như vậy, năm đó anh mới có thể buông tha cho phần tình cảm ấy nhanh như vậy.
Muốn với cần dùng để hình dung tình cảm thì cũng giống như thích với yêu.
Cảm giác thích giống như....trên đường đời anh đi thì bắt gặp một vật thật đẹp, muốn nhìn lại vật đó thêm mấy lần nữa, thậm chí có thể dừng lại . Còn yêu thì sao? Chính là giống với thích, nhưng vật đó lại giống như sinh mạng của mình, không thể mất đi cũng có thể dùng cả sinh mạng của mình đem ra mà bảo vệ nó cũng không sao.
Anh phát hiện tình cảm của anh dành cho Mộng Hằng không đơn thuần chỉ là thích.
Mà La Vịnh Ân, anh cũng không phải là người mà La Vịnh Ân "cần". Có lúc muốn hiểu một chuyện thì cần phải trải qua nhiều giai đoạn, cũng có khi bản thân mình đã sớm hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Gương mặt của tiểu Uy cực giống người nào đó, anh cũng nhiều lần bắt gặp cô nhìn con trai mình mà lộ vẻ mặt tưởng niệm, con trai đang ở bên cạnh cô rồi thế thì cô đang nhớ ai chứ? Mọi chuyện không cần nói cũng biết.
La Vịnh Ân nhìn anh cười lạnh, "Nếu như anh không có mấy phần tình ý với em, lấy cá tính của anh, thì đối với bạn gái đã chia tay nhiều năm này, cho dù em vào công ty anh không có ý kiến gì, thì cũng sẽ làm như chúng ta không quen biết nhau. Nhưng em cảm thấy anh rất quan tâm em, thỉnh thoảng còn hỏi thăm em, còn hỏi han tiểu Uy. Chẳng lẽ trừ Lệ Mộng Hằng ra, anh cũng cần em sao?"
Trì Diệu Hi không giận mà lại cười, "Vịnh Ân, chúng ta đã sớm kết thúc rồi, ngay từ nhiều năm trước lúc cô muốn cưới, mà tôi lại không muốn, cô lại đi quấn lấy bạn thân tôi, thì chuyện chúng ta đã kết thúc rồi." Anh cũng không so đo chuyện La Vịnh Ân lúc trước đối với người bạn trai như anh chung thủy được bao nhiêu, anh tính tha thứ nên cũng không truy cứu, huống chi, anh cũng đã không cần nữa.
"Em không tin!" Sự quan tâm của Trì Diệu Hi dành cho cô, cô cảm nhận được, một người đàn ông lại đi quan tâm bạn gái cũ như vậy nếu không phải là yêu thì là gì chứ?
Trì Diệu Hi không để ý đến cô, đứng lên muốn đi lấy quần áo được hong khô của mình, thì La Vịnh Ân chợt từ phía sau ôm lấy lưng anh.
"Vịnh Ân!"
"Coi như hiện tại anh không thừa nhận yêu em cũng không sao, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ giúp anh đi tìm lại cảm giác lúc đầu của chúng ta!"
"Tôi có vợ rồi."
"Không phải hai người ly hôn rồi sao?"
Trì Diệu Hi đem cánh tay đang ôm ngực mình kéo ra, xoay người lại nhìn cô.
"Sao cô lại biết chuyện này?"
"Xem ra chuyện này là thật rồi!" Cô cười.
La Vịnh Ân là người rất có tâm kế, chuyện làm sao cô ta biết được anh đã ly hôn không quan trọng, quan trọng là cô biết chuyện này, thì sẽ làm gì với nó?
"Mấy năm nay không phải mục tiêu của anh là lấy hết toàn bộ quyền kinh doanh của tập đoàn sao, năm ngoái anh xử lý mấy sự cố rất tốt, khiến cho những người ban đầu phản đối anh cũng bắt đầu quay lại ủng hộ, cho nên, hội nghị thường niên năm nay cơ hội anh lấy được toàn bộ quyền kinh doanh là rất cao nha."
Nghe đến đây thì Trì Diệu Hi cũng hiểu được cô ta muốn gì.
"Nếu bây giờ em đem chuyện anh ly hôn đi công bố ra ngoài, anh nghĩ kết quả sẽ như thế nào?" Ai cũng biết Trì Diệu Hi rất quan trọng sự nghiệp, mấy năm nay anh cố gắng làm việc không phải là vì một nửa quyền kinh doanh này sao? Bởi vì đó không những là mục tiêu, còn là một loại khẳng định.
"Tại sao cô lại muốn làm như vậy?"
"Cùng ở chung một chỗ với em, thì em sẽ rất kín tiếng." Chỉ cần anh lựa chọn cô, thì việc lấy được trái tim của anh là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Trì Diệu Hi cười không để ý đến cô.
"Anh điên rồi!"
"Anh cho là em không dám là sao?"
"Cô luôn luôn thông minh, nhưng bây giờ lại đi đến bước mạo hiểm này. Tôi không yêu cô, thì cho dù cô có làm cái gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Tôi đúng là rất muốn lấy một nửa quyền kinh doanh đó, cũng sẽ vì nó mà cố gắng hết sức, nhưng mà , trong đó sẽ không bao gồm việc hy sinh tình yêu của tôi đổi lấy."
"Tôi vô cùng yêu Mộng Hằng, ngay từ lúc không phát hiện thì đã thích rồi, vô luận cuộc hôn nhân đó có tồn tài hay không thì cũng không thay đổi. Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, lúc tôi ký đơn ly hôn, không phải là vì tôi không yêu cô ấy, mà là... bởi vì tôi quá yêu cô ấy. Có lẽ cô sẽ không hiểu loại cảm giác này phải không? Trước khi biết cô ấy, sự nghiệp đối với tôi là quan trọng nhất, người phụ nữ nào cũng là đầm rồng hang hổ, nhưng gặp được rồi, thì cô ấy là mới là người quan trọng nhất."
Nghe những lời này La Vịnh Ân thực sự khiếp sợ, lửa ghen trong lòng cháy ngùn ngụt. Lúc cô qua lại với Trì Diệu Hi cô chỉ biết anh ta là người cuồng công việc, anh từng nói đùa với anh là bên cạnh anh có thể không có phụ nữ, nhưng không thể thiếu công việc.
Năm đó nếu chọn giữa công việc và cô, thì thứ anh chọn mãi mãi là công việc, thậm chí ngay cả sinh nhật cô, ngày mà những cặp đôi khác nhất định phải ở cùng nhau cũng không ngoại lệ.
Dĩ nhiên, cuối cùng cô cũng bị anh lấy lí do "Muốn chuyên tâm làm việc, trước mắt không rảnh bận tâm những chuyện khác" đề từ chối đề nghị kết hôn.
Đối với người đàn ông mà sự nghiệp là toàn bộ mà nói, phụ nữ chẳng qua chỉ là nền, cũng không cần thiết lắm.
Nhưng mà, qua vài năm, người đang ông này lại nói cho cô biết, anh ta yêu một người con gái, mà người đó lại được xếp phía trên công việc của anh.
Cô, La Vịnh Ân, một người phụ nữ bị Trì Diệu Hi xếp phía sau công việc; Cô ta, Lệ Mộng Hằng, một người được Trì Diệu Hi xếp phía trên công việc. Rõ ràng, điều này nói lên, đối với Trì Diệu Hi mà nói Lệ Mộng Hằng quan trọng hơn cô rất nhiều!
"Em thực sự không hiểu sao anh lại thay đổi như vậy, nếu như anh thực sự yêu cô ấy như vậy, sao lại còn quan tâm một người bạn gái trước như em chứ? Người đàn ông khác thì có lẽ còn hiểu được, còn Trì Diệu Hi mà em biết không phải là người như vậy, người này luôn làm việc rất gọn gàng sạch sẽ." Tính tình Trì Diệu Hi rất lạnh nhạt, đối với bạn gái cũng vậy chứ đừng nói gì đến người bạn gái cũ như cô.
"Lúc đầu đúng thật là em muốn đoạt lại anh, hôn nhân của hai người có vấn đề làm cho em có cơ hội chen vào, sự quan tâm của anh đối với em cũng là cơ sở . Dù sao năm đó chúng ta chia tay cũng không vui vẻ gì, chuyện tiểu Uy cũng mang lại cho anh không ít phiền phức, anh biết em vào làm trong tập đoàn Hồng Lực, cũng không đuổi em đi còn rất tốt với em. Điều này sao có thể, mà nguyên do phía sau nếu anh không có lòng với em, thì em không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác."
Có chuyện anh đã đồng ý với người khác là không nhắc đến, nhưng là, ai mà người tốt với cô, thì anh nghĩ phải nói ra để cho cô biết rõ.
"Thành thật mà nói, nếu như tôi không thích Mộng Hằng, hoặc là có hứa với người khác, mà cô vào tập đoàn Hồng Lực làm việc, thì tôi đã sớm đuổi cổ cô rồi."
"Anh hứa với người khác chuyện gì?"
"Lúc cô vào làm trong tập đoàn Hồng Lực, Phượng Quân có gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi chiếu cố cô một chút."
La Vịnh Ân trợn to mắt, một lúc sau mới nói vội như đang che giấu chuyện gì: "Anh ấy không cần làm như vậy."
"Chính là sớm đoán được cô sẽ không chấp nhận, nên hắn mới len lén nhờ cậy tôi. Tôi cũng có hứa với hắn sẽ không nói cho cô biết chuyện này, chẳng qua là lúc này tôi không thích việc cô không phân biệt được đâu mới là người quan tâm cô thật sự."
"...........Bên ngoài ai cũng cho rằng chuyện ly hôn là do em yêu cầu, nhưng thật ra chính là anh ấy." Cô buồn buồn nói.
"Cũng phá sản rồi, cùng cô ly hôn, có lẽ là hy vọng cô không phải chịu cực khổ cùng với hắn." Người khác anh không biết, nhưng người này có hơn mười năm tình nghĩa bạn tốt với anh, anh tự tin mình rất hiểu hắn.
La Vịnh Ân đột nhiên nhớ tới mấy ngày gần đây, trong lòng cô luôn lẩn quẩn câu nói của..........
Ích kỷ cũng phải có người để ý mới ích kỷ được. Vịnh Ân, anh không có cách nào làm cho em vui vẻ, nên anh cũng sẽ không quấy rầy em nữa.
Lời nói của chồng trước trước đêm ly hôn vẫn in sâu trong tâm trí cô.
Anh ấy cho là anh ấy ích kỷ sẽ không ai quan tâm, vì vậy anh ấy chỉ có thể buông tay.
Anh cho là như vậy là không để cho cô chịu khổ, thành toàn cho sự ích kỷ của cô chính là quan tâm cô sao? Nhưng khi đó cô thật sự hi vọng anh ấy có thể ích kỷ giữ lại cô.
Thật buồn cười! Cô luôn trong lòng cười trộm Trì Diệu Hi và Lệ Mộng Hằng ngu ngốc, không hiểu được trong lòng đối phương thật sự muốn gì, thì ra cô với Lưu Phương Quân cũng như vậy.
Trì Diệu Hi liếc nhìn La Vịnh Ân đang hồng hốc mắt mang vẻ mặt phức tạp. Cô giống như cũng không phải là không quan tâm. Cặp này đúng là rất có khả năng tái hợp lại!
Điện thoại của anh chợt reo, nhìn một chút anh mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Này? Có chuyện gì vậy tiểu Mã?" Đã trễ thế này trừ phi có chuyện gì rất quan trọng, nếu không tiểu Mã sẽ không gọi điện cho anh.
Anh lặng lẽ nghe tiểu Mã trần thuật.
".........Ly hôn? Bọn họ làm sao biết được? Ừ.... Được, tôi biết rồi." Kết thúc cuộc trò chuyện xong, anh nhìn La Vịnh Ân một cái.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như tạp chí biết được chuyện tôi với Mộng Hằng ly hôn."
"...........Em chưa nói gì."
"Tôi biết." Thời gian không phù hợp, mấy tập chí kia có lẽ đã sớm để ý bọn họ. Haiz, bọn họ đúng là biết lợi dụng thời co.
Chuyện ly hôn này không sớm thì muộn cũng sẽ bị moi ra, từ lúc cha với mẹ xuất hiện ở công ty anh cũng đã đoán được, đi du lịch với Mộng Hằng để phá mấy lời đồn đãi, cũng chỉ là anh thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Chuyện anh coi trọng không phải là chuyện giả bộ ân ái cho người khác xem, mà là anh muốn anh và Lệ Mộng Hằng có nhiều thời gian vui vẻ sống chung với nhau hơn.
Chẳng qua là tại sao mấy tờ báo lá cải đó lại nói Lệ Mộng Hằng có niềm vui mới, rốt cuộc là chuyện gì?
Cô có niềm vui mới gì chứ? Có sao?
Nhưng tiểu Mã lại nói ra một cái tên làm cho anh cực kỳ kiêng kỵ - Tằng Đức Huân!