Tái hôn được nửa năm, sau khi lấy được hoàn toàn quyền kinh doanh thì Trì Diệu Hi càng bận rộn hơn, nhưng có bận thế nào đi nữa, anh vẫn không quên việc định kỳ đi du lịch chung quanh với vợ mình một chút, tình cảm hai vợ chồng cực kỳ tốt.
Khó có được một ngày nghỉ, Lệ Mộng Hằng vội chạy đi chăm sóc đống cây cối của mình, còn Trì Diệu Hi thì rất đảm đan vào bếp chuẩn bị sinh tố bơ yêu thích cho vợ.
Anh vừa dùng muỗng lấy bơ, vừa lầm bầm, "Loại trái gì mà toàn một màu xanh, ngay cả nửa điểm mùi thơm của trái cây cũng không có, không biết tại sao cô ấy lại thích đến như vậy chứ? Ai, không đúng, cô ấy hình như cũng không dám ăn quá nhiều." Lại lấy từ tủ lạnh ra sữa tươi với đường.
"Mộng Hằng không thích uống sữa tươi, lại không ăn ngọt, tại sao lại thích uống sinh tố bơ chứ? Hơn nữa còn là thích nhất! Không hiểu, thật là không thể hiểu nổi!"
"Không hiểu cái gì?" Lệ Mộng Hằng đi tới bồn lấy nước rửa tay, máy xay sinh tố cũng chạy.
"Một đống thứ em không thích ở chung một chỗ lại trở thành thứ em thích nhất." Tắt máy xay, anh rót một ly sinh tố cho cô, giống như chợt nhớ tới thứ gì a lên một tiếng.
"Thế nào?"
"Anh nhớ trước kia trong mắt em, anh giống như chỉ có một đống khuyết điểm, em không thích anh quá gia trưởng, làm gì cũng khó khăn, ăn uống thì kiêng kỵ nhiều, lại có tính tình không tốt....." Anh nhìn cô, đắc ý nói: "Thì ra em đã yêu anh từ lâu rồi."
Lệ Mộng Hằng bậc cười.
"Ông Trì à, em còn tưởng là anh sẽ không bao giờ đoán ra được huyền cơ trong đó chứ!"
"Em cũng thật quá đáng, chuyến du lịch đầu tiên của chúng ta đáng lẽ là có thể nói ra rồi, vậy mà lại không chịu nói."
"Làm sao em biết anh ngây thơ như vậy chứ! Huống chi lúc đó chúng ta còn hiểu lầm nhau, chẳng lẽ anh muốn em nói rằng anh là sinh tố bơ của em sao? Làm như vậy anh còn tưởng em bị bệnh nữa thì tiêu!"
Trì Diệu Hi bậc cười.
"Mộng Hằng, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
Hai người nhìn nhau cười, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hoàn