Một buổi sáng sớm, Tào Đông Minh bị ông cụ Tào vốn muốn ngăn cản anh ra khỏi nhà nhưng khi biết anh muốn đi giúp đỡ Lâm Đại Dung thì ông cụ lần đầu tiên cũng nở nụ cười thật tươi với anh.
Sau khi đến nơi hẹn với Lâm Đại Dung thì anh thấy cô đã đứng ở nơi đó chờ sẵn rồi. Cô mặc chiếc quần jeans màu lam đậm phối hợp áo sơ mi trắng, tóc cột cao thành đuôi ngựa ở phía sau, so với lần đầu gặp gỡ quả thật có cảm giác khác lạ hơn rất nhiều.
Lâm Đại Dung nở nụ cười nhợt nhạt với anh, nụ cười này khiến Tào Đông Minh anh cảm thấy có chút không dễ chịu. Ngàn vạn lần anh không nghĩ tới chính là Lâm Đại Dung không dẫn anh đến tiệm buôn bán hoa mà là đi theo hướng ngược lại.
Trên đường đi, Lâm Đại Dung gặp bất cứ ai cũng đều cúi đầu chào hỏi, từ bà cụ, ông cụ, cũng có người trẻ tuổi, thậm chí có vài người thân thiện còn dừng lại trò chuyện đôi câu với cô, sau đó lại bí mật nhìn người đàn ông bên cạnh cô một chút. Điều này càng khiến trong lòng Tào Đông Minh không chút nào dễ chịu, thậm chí anh còn nhận ra người làm vườn gần đó cứ nhìn anh chằm chằm. Lúc này anh có cảm giác mình giống như bị người khác quan sát và theo dõi một cách khắt khe, chặt chẽ.
Hai người đi rất lâu rồi, cho đến khi Tào Đông Minh cũng không còn kiên nhẫn được nữa, vừa định mở miệng hỏi thì thấy một nơi không hề thú vị chút nào hiện ra và Lâm Đại Dung đang dẫn anh đến một nơi được gọi là... nhà trẻ.
Lâm Đại Dung rất tự nhiên dẫn anh vào, nhìn dáng vẻ cô như vậy, anh cũng đoán biết được rằng cô không đi sai chỗ.
Tâm tư Tào Đông Minh có chút hỗn loạn, đối với chiều cao của anh thì anh hiển nhiên quá mức thấp bé trong khi leo,lên thang lầu nhỏ bé này. Hai bên vách tường đều là những sắc màu rực rỡ dùng bút sáp màu vẽ ra những bức tranh đẹp tuyệt. Ngay lúc này, anh đột nhiên có cảm giác mình đang bị lừa một cách đáng thương.
"Đại Dung, đây chính là người thầy giáo em nói sẽ dạy ở đây sao?" Ở cầu thang bỗng xuất hiện một bóng dáng của một người phụ nữ tầm khoảng bốn mươi tuổi đang vừa đi tới vừa cười cười.
"Viên Trường." Lâm Đại Dung nhiệt tình giới thiệu: "Vị này chính là Triệu Viên Trường, còn người này chính là ngày hôm qua em có nhắc đến trong điện thoại - cháu nội của ông cụ Tào - Tào Đông Minh."
Triệu Viên Trường hoà hảo đưa tay về phía anh nói: "Cảm ơn anh, anh có thể đến đây giúp đỡ chúng tôi, thực sự là quá tốt rồi."
Tào Đông Minh nhìn cái tay đang đưa ra lại nhìn Lâm Đại Dung đang nở nụ cười, dường như trong nụ cười kia có chút mong đợi khiến anh biết rõ mình sẽ không còn đường lui. Cuối cùng anh cũng đưa tay vươn ra ngoài nói: "Triệu Viên Trường, chào cô."
"Nghe nói hôm qua cậu mới tới đây, thực sự là khổ cực cho cậu rồi. Ở nơi này trẻ con rất nghịch ngợm nhưng bọn chúng đều rất ngoan. Nghe Đại Dung miêu tả thì tôi nghĩ cậu cũng có thể cùng bọn chúng hoà hợp."
"Viên Trường, chị yên tâm, Đông Minh là một người rất tốt, những người bạn nhỏ ở đây nhất định sẽ rất yêu thích anh ấy, điểm ấy em có thể bảo đảm." Lâm Đại Dung chỉ lo Triệu Viên Trường đang nghi ngờ Tào Đông Minh nên cô lên tiếng bảo đảm nói.
Lâm Đại Dung đang nói chuyện với Triệu Viên Trường, cũng vừa nói vừa nở nụ cười thoả mãn. Cô thổi phồng đến mức gần như anh không tồn tại nơi này, còn nói anh giúp người làm niềm vui, còn nói bất kể được gì mất gì thì anh cũng không màng, còn nói tâm địa anh thiện lương. Giờ phút này anh thật hiếu kỳ rằng cô từ đâu nhìn ra những chuyện đó, hơn nữa chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Sau khi Triệu Viên Trường rời đi, Lâm Đại Dung nói muốn dẫn anh đến thăm bọn trẻ. Tào Đông Minh cũng không còn cách nào khác đành cố gắng duy trì trạng thái ổn định trong lòng mình, đưa tay ngăn cản cô, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ giọng mỉm cười hỏi cô: "Đại Dung, cô nói là chuyện làm ăn cần giúp đỡ, sẽ không là..."
"Chính là đến nhà trẻ này làm thầy giáo trong một tuần." Lúc này Lâm Đại Dung mới ý thức được điều gì đang sắp đến nên cô có chút hốt hoảng hỏi anh: "Không phải là tôi muốn gây thêm nhiều phiền phức với anh nhưng bởi vì anh không có điện thoại nên tối ngày hôm qua tôi đã điện thoại đến nhà ông nội Tào báo với ông rồi."
Tào Đông Minh vẫn một mực duy trì nụ cười khó coi kia, lắc lắc đầu nói: "Sao lại phiền phức chứ? Chỉ là tôi cho rằng cô nói giúp đỡ là chỉ ở tiệm bán hoa thôi."
Chẳng trách vừa nãy ông nội lại vui vẻ như vậy, ông nội biết rõ từ nhỏ đến lớn anh ghét nhất là trẻ con và động vật nhỏ. Hiện giờ, anh chỉ có thể trách mình trước đó không hỏi rõ ràng, để bây giờ ra sự việc này thực sự là cưỡi hổ khó xuống. Nếu bây giờ anh trở về nhà, tám phần mười chắc chắn sẽ bị ông nội đánh chết.
"Tiệm bán hoa đã có ba mẹ tôi lo rồi, ngày hôm qua là ngày chủ nhật, nhà trẻ nghỉ nên tôi mới giúp đỡ đi giao hàng." Lâm Đại Dung nói: "Tôi chính là giáo viên dạy trẻ, bởi vì trẻ con ở thôn Tiểu Khê này rất ít nên lớp mầm và lớp chồi cùng học chung, mà giáo viên cũng chỉ có ba người.”
“Ngày hôm trước có một thầy giáo bởi vì bị đau ruột thừa nên phải nằm viện, mà lại sắp có hoạt động trong ngày quốc tế thiếu nhi trong nhà trẻ. Tôi không thể mời ai khác, vì thế mới mặt dày mời anh đến giúp đỡ, còn tưởng rằng anh đã nghe ông cụ Tào nói rồi, cũng do tôi không nói rõ với anh." Ngày hôm qua gặp mặt, sở dĩ cô không nói rõ ràng với anh là bởi vì cô muốn trước tiên báo với Viên Trường. Dù sao Tào Đông Minh cũng không phải giáo viên chuyên nghiệp, cũng không có kinh nghiệm dạy học ở nhà trẻ nên cô không biết Viên Trường có đồng ý để anh giúp đỡ hay không.
Lâm Đại Dung ý thức được lúc này đột nhiên mình cảm thấy lúng túng luống cuống giống như không biết làm thế nào cho phải.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô đứng đó, Tào Đông Minh không nói gì nữa, ngược lại lúc này anh cũng không có đường lui. Trong lòng anh than vắn thở dài mấy lần, cuối cùng nhắm mắt nói: "Cô cũng chớ suy nghĩ quá nhiều, tôi không có vấn đề gì."
Đó là lời anh tự an ủi mình, đây là vì muốn tiếp cận với cô nên chịu khổ cực vì gia tộc mình một chút, kể cũng đáng.
"Thật sao? Thật sự rất xin lỗi, con người của tôi có lúc hồ đồ không nắm rõ được tình hình. Nếu như anh không muốn thì cũng cứ nói ra, thật sự không cần lo lắng cho tôi đâu. Vì nếu như anh không trực tiếp nói ra thì tôi có lúc cũng sẽ không hiểu nổi ý của người khác."
Tào Đông Minh lườm một cái, vẻ mặt của người phụ nữ ngớ ngẩn này có nghĩa là gì? Cô thật sự coi anh là giúp người làm niềm vui sao? Hay là da mặt mỏng? Hay là ông ba phải? Dáng vẻ uỷ khuất như mới vừa bị anh bắt nạt.
Tào Đông Minh cũng chẳng muốn lại nói lý với Lâm Đại Dung, anh chỉ hàm hồ nói qua loa vài câu, đầu đang suy nghĩ mình thật đáng thương khi cùng một đám nhóc vây quanh suốt một tuần lễ dài đăng đẵng.
Theo Lâm Đại Dung đi vào phòng học, ngay lập tức hai mắt Tào Đông Minh tối sầm lại, lập tức bị mười mấy đứa tiểu quỷ với chiều cao bất nhất vây quanh lại đến mức nước chảy không lọt. Chẳng biết những người dân ở thôn Tiểu Khê này đã bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy người xa lạ như anh đây? Mà anh cũng không phải đại minh tinh màn bạc gì.
"Cô Lâm, đây là bạn trai của cô sao? Bạn trai của cô thật cao lớn, thật đẹp trai." Một người bạn nhỏ có dáng vóc cao hơn một chút kéo tay Lâm Đại Dung.
Tào Đông Minh hừ một tiếng, không giống với Lâm Đại Dung đang đứng đó lúng túng, anh chỉ cảm thấy những đứa bé này thật ngoan so với tưởng tượng trong lòng anh, thậm chí chúng còn rất tinh mắt.
"Dung mạo thật giống ba em lúc còn trẻ." Một người bạn nhỏ khác bổ sung.
Nghe được câu này, trong phút chốc gương mặt Tào Đông Minh thoáng chút cứng ngắc.
Ngược lại Lâm Đại Dung lại dường như rất quen thuộc với cách ứng đối của những người bạn nhỏ này. Cô vừa mở miệng thì,bọn nhỏ đều yên lặng như những bé ngoan nhìn chằm chằm cô thế nào.
Cô bắt đầu giới thiệu anh với những người bạn nhỏ ở đây: "Bởi vì thầy Phùng bị bệnh nên tuần này thầy Tào sẽ dạy các em, các em có muốn nghe giọng của thầy ấy không?"
"Ồ ồ ồ!" Những tiếng trả lời chênh lệch khiến Tào Đông Minh nhíu mày, nghĩ đến đàn khỉ con trên núi Hoa Quả Sơn.
Nơi này là nhà trẻ duy nhất trong thôn Tiểu Khê, cũng chỉ có mười hai lớp, năm lớp lá, ba lớp chồi, bốn lớp mầm. Bởi vì nhân số quá ít nên mọi đứa trẻ đều tập trung học cùng một phòng, chỉ do ba giáo viên đảm nhiệm. Mà Tào Đông Minh lại có cảm giác may mắn vì Lâm Đại Dung chỉ giao cho anh dạy những đứa trẻ lớp chồi.
Cô phụ trách những đứa trẻ ở lớp lá dạy môn Anh ngữ, còn giáo viên chồi đang kể chuyện cũ cho bọn nhỏ nghe, mà Tào Đông Minh thì lại không có việc gì, bởi vì anh phụ trách lớp vẽ cho bọn nhỏ. Đây là ngày đầu tiên anh nhận nhiệm vụ nên có thể chưa quen. Qua đó cũng có thể thấy được Lâm Đại Dung đối với anh có bao nhiêu săn sóc.
Cứ mỗi ba phút, Tào Đông Minh lại cúi đầu xem đồng hồ đeo tay một lần, mỗi lần anh đọc sách ở nhà cũng chưa từng giống như bây giờ, trong lòng luôn hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút. Khi ngẩng đầu nhìn lên nhìn thì thấy ba người kia nghiêm túc vẽ bùa vẽ quỷ cho mấy người bạn nhỏ, anh lại an ủi mình, nếu như mỗi ngày đều có thể doạ bọn trẻ như thế thì cũng coi như là một chuyện tốt. Bọn chúng tốt nhất yên lặng đừng tìm anh gây sự vì mục đích của anh không phải là đến đây để dạy dỗ bọn trẻ.
Tào Đông Minh vừa quét ánh mắt về phía Lâm Đại Dung, trong tay cô vừa cầm một quyển sách Anh ngữ dành cho trẻ em vừa dạy năm đứa trẻ cách đánh vần quả chuối là như thế nào, sau đó lại đưa hình ảnh quả táo duy nhất trong sách chỉ ê a cho bọn chúng.
Thời điểm cô đọc sách thì trên mặt đều là nụ cười, một nụ cười không giống như lúc bình thường. Lúc bình thường cô cười với ánh nhìn thẹn thùng hoặc lễ phép mà trong lúc này, cô cho người khác cảm nhận một nụ cười thật vui tươi hoà ái, cười đến không hề phòng bị. Nói như vậy, cô cũng sẽ cười với ông nội như thế...