Edit: Sóc Là Ta
Hai tay Tào Đông Minh càng nắm chặt ghi đông xe đạp, bánh trước xe kẹt giữa hai chân anh, gân xanh trên cánh tay nổi lên có thể thấy được là anh phải dùng sức lực khá lớn mới khiến tốc độ xe dừng lại trong phút chốc.
“A, cảm...”
“Cám ơn cái gì, nếu không có gì thì cũng mau xuống xe, cô cho rằng tôi là siêu nhân hay sao mà có thể kéo chiếc xe bay tới bay lui như vậy.”
Người phụ nữ cuống quít xuống xe, miệng cũng liên tục nói xin lỗi và cám ơn.
Tào Đông Minh hận không thể đem chiếc xe đạp kia ném sang một bên, anh tự xoa cho mình bởi vì khi nãy dùng sức quá mạnh mà rút gân cánh tay. Còn kẻ gây ra tai hoạ này lại đang thấp giọng xin lỗi để tâm tình anh không tốt, trở nên tức giận như lúc này đây.
“Cô là trẻ con sao? Bản thân không biết chạy xe đạp à? Thời điểm xe đạp lao tới thì phải lấy chân chạm đất hay là cô sợ chân mình bị đau? Hơn nữa con đường rộng như vậy, không chạy vào đâu lại hướng về phía tôi?”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tay anh đau lắm à?” Người phụ nữ kia thân thiết nhìn anh, lập tức bị anh trợn mắt nên lại cúi đầu nói: “Xin lỗi, vì lúc nãy quá sợ hãi, nhìn thấy ven đường có người liền theo bản năng lao tới, anh có bị thương không? Để tôi dẫn anh đến bác sĩ.”
“Đi bác sĩ sao? Bộ chung quanh đây có bệnh viện sao? Quên đi thôi, thực sự là xui xẻo.” Tào Đông Minh tự nhận mình xui xẻo, không liên quan đến người phụ nữ kia. Anh xoay lưng bắt đầu chuẩn bị rời khỏi đây.
Ba lô của anh đâu rồi? Chiếc ba lô màu đen của anh đâu?
“A!” Lần này đổi lại là Tào Đông Minh kêu to, cuối cùng anh cũng biết vừa nãy nghe được tiếng “phịch” kia là gì, đó là tiếng ba lô của anh rơi vào hồ cá. Lúc người phụ nữ kia va vào anh thì cũng chính là lúc anh thả ba lô ra. Kết quả là anh đã tóm được ghi đông xe đạp, hai chân anh kẹp bánh xe phía trước và cũng vừa lúc ba lô anh bị rớt vào trong hồ cá.
“Đều là tại cô, cô có biết đó là toàn bộ gia sản của tôi không? Nếu như không có nó, tôi phải làm sao bây giờ?” Tào Đông Minh nằm nhoài người ra hồ cá nhìn xuống, ngay cả bóng dáng cũng đều không thấy, huống chi hồ cá rất sâu.
“Toàn bộ gia sản sao?” Người phụ nữ trông dáng dấp anh có vẻ lo lắng thì cũng cảm thấy lo lắng theo: “Xin hỏi... anh bị rơi mất thứ rất quan trọng sao?”
“Đúng đấy.” Anh quay đầu lại, trong mắt ánh lên lửa giận hầu như muốn đốt cô luôn “Tôi đã làm rơi mất một thứ vô cùng quan trọng. Tất cả đều tại cô, lần này cô không sao nhưng tôi có khả năng ở lại chỗ này hậm hực mà chết.”
“Vậy tôi giúp anh tìm kiếm.” Người phụ nữ kia vừa nói vừa bước tới, như là chuẩn bị muốn nhảy xuống hồ.
“Tôi cảnh cáo cô, không được đến gần tôi thêm nữa.” Anh đứng dậy, cố tình giữ một khoảng cách với cô, trong lòng âm thầm tiếc hận món bảo bối của mình.
Tuy rằng ba lô anh là loại không thấm nước nhưng trước lúc rơi xuống khẳng định là khóa kéo bị kéo nhiều lần nên cũng sớm bị hỏng rồi. Làm uổng công anh đã chuẩn bị chu đáo, lẽ nào ông trời cũng muốn giúp đỡ cho ba mẹ anh và người phụ nữ xui xẻo này chỉnh anh đến chết?
“Thật sự xin lỗi anh.” Cô nhìn sắc mặt anh trắng bệch, giống như trời sập đến nơi, nói: “Vậy vật này là của anh chứ?” Người phụ nữ kia nhìn thấy chiếc điện thoại di động còn nằm trên đất, cô lặng lẽ cầm lên, cẩn thận đưa tới trước mặt anh.
Tào Đông Minh nhìn chiếc di động một chút, vừa nãy do anh sợ cô rơi vào trong nước và cũng vì muốn chặn cô lại nên trong nhất thời không cẩn thận ném điện thoại di động ra xa. Quả nhiên anh là loại người không thích hợp làm chuyện tốt, lại tình cờ lương tâm phát hiện ra vẫn còn một món bảo bối ở lại với mình.
Vừa bấm nút gọi điện thoại di động, anh cũng phát hiện đường dây đang bận.
“Alo, ông nội?” Anh hướng vào điện thoại di động hỏi một câu.
Di động lập tức truyền đến giọng của ông nội già nua đang quở trách anh “Tên tiểu tử này, gọi điện thoại lại không nói lời nào? Ông còn tưởng rằng cháu đã bị người ta bắt cóc đang định báo cảnh sát đây. Cháu thấy thân thể ông đây vẫn còn khoẻ mạnh nên muốn thử xem tim ông có vấn để hay không hả? Tên nhóc con này…...”
“Ông nội, nghe con nói.” Anh cũng đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, đặc biệt là tỉ mỉ miêu tả “người phụ nữ kia từ đâu xuất hiện hại anh thảm đến cỡ nào“. Những chi tiết nhỏ như vậy được anh kể ra, hi vọng ông nội anh có thể đồng tình cũng như khen ngợi anh thấy việc nghĩa thì hăng hái làm.
Vừa nãy lúc anh nổi nóng, ông nội anh cũng nghe được trong điện thoại, xác thực anh đã đến thôn Tiểu Khê. Vì thế, ông nội anh không quan tâm đến việc anh đang vui vẻ hay không mà trái lại lập tức hỏi anh: “Cháu đến thôn Tiểu Khê rồi à? Người phụ nữ vừa nãy cháu kể có phải là Đại Dung không?”
“Đại Dung?” Anh nhìn người phụ nữ kia một chút, thấy cô ấy vẫn còn đang sững sờ thì hỏi: “Cô tên là Đại Dung sao?” Sau đó mới thấy cô ấy gật đầu tán thành.
“Hèn chi ông nghe giọng rất quen. Ông nói này, cháu là đứa cháu chẳng ra gì, cháu nói Đại Dung chạy xe đạp từ trên đường dốc lao xuống còn suýt chút nữa lọt vào hồ cá à? Cháu không chăm sóc cho cô ấy thật tốt lại dám mắng cô ấy sao? Cháu ở đó chờ ông, xem ông trừng phạt cháu như thế nào. Cháu phải nhớ kỹ, ở nơi đó chờ ông, không được để cô ấy rời đi, ông lập tức tới đón các cháu.” Nói xong, ông cũng liền ngắt điện thoại.
Tào Đông Minh kinh ngạc nhìn điện thoại di động, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang căng thẳng vô tội của Đại Dung.
Đầu tiên nhìn cô thế nào lại khiến ông nội gọi cô ấy với giọng điệu thương yêu cưng chìu như vậy? Mới nhìn rõ ràng cũng không kém mình bao nhiêu tuổi mà ông chỉ gọi anh là “tiểu tử thúi chẳng ra gì”, chưa bao giờ ông lại gọi anh với giọng điệu thân thiết như vậy, thân thiết đến nỗi khiến cho người ta nổi da gà.
Quan trọng hơn chính là anh là cháu trai ruột, mà khi nhắc đến anh, ông lại không vui vẻ như vậy nhưng khi nghe đến tên của người phụ nữ suýt chút nữa ngã chổng vó thì ông căng thẳng đến đòi mạng. Sao lúc này anh lại có cảm giác ông lái xe đến không phải vì muốn đón cháu trai như anh đây mà chỉ là vì cô gái tên Đại Dung đang đứng trước mặt anh?
Sau mười lăm phút, Tào Đông Minh cũng cùng Đại Dung ngồi lên xe của ông nội Tào.
Tào Đông Minh cảm thấy suy đoán của mình quả nhiên không sai, dọc theo đường đi ông nội đều hỏi han ân cần người phụ nữ kia, hoàn toàn không nhìn thấy đứa cháu trai đã một năm không gặp này. Hơn nữa dựa vào cái gì mà người phụ nữ kia lại được ngồi ở vị trí kế bên tài xế, còn anh phải ngồi ở phía sau? Nghe giọng nói người phụ nữ kia dịu dàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông nội mình vừa nói vừa cười thì anh đột nhiên có loại cảm giác không ổn. Chẳng lẽ ông nội anh luôn đối xử thân thiết với những đứa cháu như thế này sao?
Trong nháy mắt, trongđầu của Tào Đông Minh liền xuất hiện hình ảnh báo chí đăng tin người già sống một mình thường cảm thấy cô đơn, tâm hồn luôn yếu đuối. Nghĩ tới đây anh rùng mình một cái, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cảm thấy mình muốn mau chóng về nhà ông nội thôi.
Nhà ông nội của Tào Đông Minh được trang trí theo lối kiến trúc của Nhật, mùa này không cần quạt điện, chỉ cần mở cửa sẽ thoáng, gió nhẹ mát lạnh thổi vào phòng khách.
Từ miệng ông nội, anh biết được người phụ nữ này,tên là Lâm Đại Dung, là con gái của người bán hoa ở thôn Tiểu Khê này. Cô ấy là người giao hoa, chủ yếu cung cấp hàng cho nội thành, tiệm bán hoa xem như là kinh doanh rất ổn.
Ngày hôm nay cô tự mình lái chiếc xe vận tải nhỏ đi giao hàng, kết quả xe đi đến nội thành thì bị đứt thắng nên phải sửa chữa hơn bốn ngày mới xong. Vì thế, sau khi đứng chờ xe công cộng hơn bốn giờ đồng hồ mà vẫn chưa bắt được xe nên cô đành mượn chiếc xe đạp này trở về.
Đã từ rất lâu Lâm Đại Dung không chạy xe đạp về nhà nên lúc này mới xảy ra sự việc đáng tiếc trên sườn dốc như thế này.
“Cháu đụng vào Đông Minh cũng là do duyên phận.”Ông nội Tào vỗ vào tay Lâm Đại Dung cười ha ha, dáng vẻ rất vui tươi “Cháu không có chuyện gì là tốt rồi, lần sau nếu gặp lại tình huống như thế này thì hãy gọi điện thoại cho ông. Ông sẽ đi đón cháu.”
“Như vậy sao được ạ, là do cháu không cẩn thận.” Lâm Đại Dung mỉm cười áy náy với ông, ngược lại cô lại nhìn Tào Đông Minh với ánh mắt cảm kích, nhưng đáp lại chỉ thấy sắc mặt của Tào Đông Minh dần dần tái xanh.