Tôi bắt đầu suy nghĩ về quan hệ giữa chúng tôi.
Yêu? Sao tôi lại yêu hắn được chứ? Hắn chỉ biết ép buộc tôi chứ chẳng bao giờ để ý cảm nhận của tôi, ngay cả kết hôn cũng bị hắn uy hiếp, hôn nhân kiểu này có tình yêu được sao?
Rõ ràng trước kia hắn đâu có thế.
Trong trí nhớ của tôi, hồi bé hắn là một anh trai cực kỳ hiền lành. Cha mẹ tôi bận rộn quanh năm suốt tháng, trong nhà không có anh chị em nên bình thường chỉ có ông bà và bảo mẫu ở cạnh tôi, họ đối với tôi rất tốt, có thể nói là muốn gì được nấy, nhưng tôi vẫn ước có một người bạn chơi chung với mình.
Tuổi thơ cô độc của tôi kéo dài cho đến khi hắn xuất hiện.
Nhà bên cạnh có một anh trai xinh đẹp mới chuyển tới. Lần đầu gặp mặt, tôi thốt ra một tiếng "chị", thế là bị mẹ tôi tét đít thật mạnh.
Đau đến nỗi tôi nhe răng trợn mắt, chắc tại nhìn mặt tôi hề quá nên chẳng những hắn không giận mà còn cười với tôi.
Hồi đó hắn để tóc dài, nghe nói là do mê tín, vì lúc mới sinh yếu quá nên phải nuôi tóc đến một độ tuổi nhất định mới được cắt.
Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng hôm đó, hắn đứng trong sân, mái tóc đen dưới nắng biến thành màu nâu bóng, hắn cười khúc khích làm thân hình run nhè nhẹ, phất phơ trong gió.
Mùa xuân muôn hoa nở rộ nhưng không sánh bằng nụ cười của hắn. Mắt hắn cong cong như trăng lưỡi liềm, vì hắn che miệng nên tôi không thấy được khóe miệng nhếch lên.
Hắn đi về phía tôi khiến tôi có cảm giác như thiên thần hạ phàm, nắm chặt tay tôi rồi thốt ra câu đầu tiên.
"Chào em, anh là Tô Hoài Du, tụi mình chơi chung nha."
Từ đó tôi không còn ghen tị với đám bạn nữa, bởi vì mình cũng có anh trai.
Hắn chẳng bao giờ chê tôi trẻ con khờ khạo, trái lại vì lớn hơn tôi một tuổi nên nuông chiều tôi hết mực.
Tôi tình nguyện làm cái đuôi nhỏ của hắn, ngày nào cũng gọi anh ơi anh à. Hắn học rất giỏi, là con nhà người ta chính hiệu. Cha mẹ đều bảo tôi bắt chước hắn, tôi không hề thấy áp lực mà còn rất tự hào về hắn, dù sao cũng là anh mình mà, hihi.
Từ nhỏ tôi đã quậy phá, thành tích chỉ tầm tầm bậc trung, lâu lâu thi điểm kém bị cha mẹ mắng, tôi lại sang tìm hắn khóc nhè. Hắn không bao giờ trách tôi mà chỉ ân cần dỗ dành. Nếu lúc đó hỏi tôi thích ai nhất, tôi sẽ không chút do dự nói "thích anh nhất".
Hắn chấm dứt tuổi thơ cô độc của tôi nhưng lại mở ra tuổi dậy thì khốn khổ của tôi.
Tuổi mới lớn vừa ngây thơ vừa mập mờ. Thiếu nam thiếu nữ học chung với nhau khó tránh khỏi nảy sinh những tình cảm ngây ngô.
Tôi cũng nhận được bức thư tình đầu tiên trong đời, vừa thẹn thùng vừa luống cuống, thế là lập tức đi tìm hắn.
Nghe tôi nói xong, hắn đột nhiên biến sắc. Anh trai dịu dàng không còn nữa, hắn đọc thư, khuôn mặt nhăn lại. Đây vốn là chuyện rất khó nói, tôi chia sẻ với hắn là vì tin tưởng hắn.
Ai ngờ hắn lại ra vẻ người lớn tức giận truy hỏi khiến tôi hết sức hoang mang.
"Em cũng thích bạn ấy à?"
Bộ dạng này của hắn làm tôi hơi sợ.
"Em, em không thích bạn ấy, tụi em có quen biết gì đâu."
"Không quen mà dám nhận thư tình của người ta à?"
"Không phải, bạn..... bạn ấy lén nhét vào túi em mà!"
Tôi biện minh cho mình.
"À, nếu tự tay đưa cho em thì em sẽ nhận lời ngay chứ gì?"
"Em không có!"
Sao tự dưng hắn lại ác ý phỏng đoán tôi chứ, uổng công tôi xem hắn là tri kỷ, là anh trai tốt.
Tâm hồn trẻ con ở độ tuổi này vừa non nớt vừa nhạy cảm, không biết cách đối mặt với kiểu tình cảm đặc biệt này, đột nhiên bị người khác căn vặn chỉ thấy xấu hổ xen lẫn tủi thân.
Mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng nhịn không được bật khóc.
Vẻ mặt nghiêm nghị của hắn thay đổi, hình như hắn định dỗ tôi nhưng tôi không nghe mà khóc lóc chạy về nhà.
Từ thích đến ghét thường chỉ cần một bước ngoặt nhỏ.
Huống hồ chuyện này vừa qua chưa bao lâu thì trong bữa cơm mẹ tôi đột nhiên nhắc tôi tuổi này phải lo học hành, khi nào lớn mới được yêu đương.
Câu này cũng chẳng có gì, nhưng sự kiện kia vừa qua chưa bao lâu nên tôi có tật giật mình, tin chắc rằng hắn đã nói gì đó với mẹ tôi.
Quá đáng, lại còn mách với mẹ tôi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Hắn sang tìm tôi nhưng tôi còn giận nên không chịu gặp. Sau mấy lần như vậy, hắn không đến nữa.
Sau đó tôi nghe nói hắn thi đậu một trường cấp ba rất tốt nhưng ở xa nhà. Cha mẹ tôi còn lấy chuyện này để động viên tôi học cho giỏi, cố gắng thi vào cùng trường với hắn. Chẳng ai biết tôi và hắn đã cạch mặt nhau, chỉ nghĩ hai chúng tôi bận học nên không có thời gian đi chơi chung.
Giỏi thật đấy, điểm đậu vào trường kia nằm ngoài tầm với của tôi, tôi đã hết giận hắn từ lâu, thậm chí còn mừng thay cho hắn nữa.
Mặc dù điểm số của tôi chỉ ở mức trung bình nhưng được cái nhà giàu, quanh đi quẩn lại tôi vẫn vào chung trường với hắn.
Học sinh cấp ba không còn ngại ngùng nhút nhát như cấp hai, tôi tự thấy mình đã tìm được nữ sinh dịu dàng xinh đẹp hợp gu, còn gặp đứa bạn thân cùng chung chí hướng Lý Tĩnh Hằng.
Lúc mới vào học tên này ngồi trước tôi, nhìn bộ dạng ẻo lả yếu đuối của hắn chẳng khác nào bê đê. Nhưng tôi không hề kỳ thị, dù sao hắn cũng chẳng làm phiền tôi.
Cho đến một ngày nọ, tôi thấy hắn bị mấy đứa lớp trên bao vây ở cầu thang, xô xô đẩy đẩy chẳng biết đang làm gì nữa.
"Tụi bây làm gì vậy!" Tôi quát to.
Lý Tĩnh Hằng như gặp được cứu tinh.
"Lâm Dập! Cứu tớ với!"
Bạn học cùng lớp bị bắt nạt, tôi đang tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu sao có thể nhắm mắt làm ngơ, thế là lập tức xắn tay áo lên nhập bọn.
Tên Lý Tĩnh Hằng này đã không biết đánh nhau mà còn làm vướng chân, phe bên kia vốn đông hơn, có hắn ở cạnh chỉ tổ rách việc chứ chẳng giúp được gì. Chắc cũng biết mình làm liên lụy tôi nên khi nắm đấm sắp thụi vào người tôi, hắn xông lên đứng chắn trước mặt tôi.
"Dừng tay lại!"
Đây không phải giọng Lý Tĩnh Hằng mà là một giọng nam đanh thép.
Giọng nói này khá quen khiến tôi ngẩng đầu nhìn.
À, quả nhiên là hắn. Hắn có vẻ rắn rỏi chứ không còn gầy như xưa, khuôn mặt mất đi vẻ bầu bĩnh nhìn góc cạnh hơn, đã hơi ra dáng người lớn.
Tôi lại có cảm giác thua kém hắn, rõ ràng chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi mà còn đánh nhau để hắn bắt quả tang như con nít, chẳng chín chắn chút nào. Tôi rụt đầu sau lưng Lý Tĩnh Hằng, mong sao hắn không nhìn thấy mình.
"Chà, học sinh xuất sắc Tô à, được rồi, hôm nay nể mặt cậu tha cho hai thằng nhóc này đấy."
Lúc đi bọn họ còn hung tợn đe dọa chúng tôi: "Mày còn dám ngấp nghé bạn gái tao thì coi chừng!"
Vừa nói vừa giơ nắm đấm lên khiến tên nhóc Lý Tĩnh Hằng sợ run.
Sau khi bọn họ đi hết, tôi vẫn trốn biệt không dám ra.
"Lâm.... Lâm ca, tụi nó đi rồi." Tên nhóc này tự giác sửa cách xưng hô với tôi.
Tôi vẫn cầu mong Tô Hoài Du không thấy mình, nhưng tên Lý Tĩnh Hằng gầy nhom này làm sao che được chứ? Tô Hoài Du đi thẳng tới cạnh tôi.
"Chà, Lâm Dập, lâu rồi không gặp, giờ em nhát cáy vậy sao? Gặp chuyện lập tức trốn sau lưng người khác, dám làm mà không dám chịu à?"
"Họ Tô kia, anh nói gì đó!"
Tôi quả thực bị hắn chọc tức chết, sao hắn lại biến thành người cay nghiệt thế chứ? Tôi có làm gì đâu? Chắc không phải hắn tưởng tôi giật bồ người khác đấy chứ? Tôi định cãi với hắn đến cùng.
"Ấy ấy ấy, đừng cãi nhau, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, anh Tô, Lâm ca mới giúp em đó, lúc nãy em chỉ vô tình đứng trước thôi."
Thấy bầu không khí bất ổn giữa hai chúng tôi, Lý Tĩnh Hằng vội vàng chạy tới giải thích.
"Anh Tô, cảm ơn anh nhiều nha, nếu hôm nay không có anh thì tụi em còn lâu mới đánh lại bọn kia."
"Tụi em gì hả? Nếu cậu không làm vướng chân thì tôi dư sức đánh thắng tụi nó rồi!"
Tên ẻo lả này đừng kéo tôi vào chứ, thật mất mặt quá đi.
"Ừ ừ ừ, đều tại tớ đều tại tớ." Lý Tĩnh Hằng cười.
Hình như Tô Hoài Du không có hứng thú xem hai đứa tôi đấu võ mồm nên dặn tụi tôi cẩn thận rồi bỏ đi.
Đệt, lâu ngày không gặp chỉ khịa tôi một câu rồi đi ngay à? Hiểu lầm tôi cũng không xin lỗi, sao hắn ngày càng bất lịch sự thế chứ.
Trên đường về tôi vẫn bực chuyện này, Lý Tĩnh Hằng đi bên cạnh luôn miệng hỏi tôi sao lại quen hotboy họ Tô lớp mười một nổi tiếng kia.
"Tô Hoài Du hả? Quen nhau hồi bé."
"Sao cậu lại gọi thẳng tên đàn anh chứ, chẳng lễ phép chút nào, hôm nay người ta còn giúp tụi mình nữa!"
"Giúp cậu thôi chứ! Tôi và anh ta cùng nhau giúp cậu, OK?"
"Ờ ha. Nhưng cậu vẫn phải gọi người ta là anh chứ, anh Tô không chỉ đẹp hoàn hảo mà từ lúc nhập học đến giờ còn........"
Hắn đi cạnh tôi huyên thuyên kể về sự tích lừng lẫy của Tô Hoài Du, tôi thực sự không ưa nổi bộ dạng xun xoe này của hắn.
"Được thôi, nếu cậu sùng bái anh ta như vậy thì xin anh ta nhận cậu làm đàn em đi."
"Tớ không với tới nổi đâu." Hắn xua tay, kiểu như nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Với lại giờ tớ đã là đàn em của cậu rồi, một núi đâu thể có hai hổ, Lâm ca thấy đúng không."
Hắn lại bắt đầu cười đùa ba hoa.
"Thôi thôi thôi, tránh ra đi."
Hắn không với tới nổi, chẳng lẽ tôi với được chắc?
Nhưng Lý Tĩnh Hằng hết sức nghĩa khí, lúc nãy cũng không bỏ tôi lại để chạy trốn, là một huynh đệ không tệ. Sau đó hắn cứ bám lấy tôi xin làm đàn em.
Tôi cứ tưởng sẽ không còn gặp lại Tô Hoài Du, dù sao cũng chẳng học chung khối. Ai ngờ buổi tối vừa tan trường đã thấy hắn đứng ở cổng, chẳng biết đang chờ ai nữa.
Tôi đẩy chiếc xe điện cool ngầu mới mua của mình, thừa dịp hắn không chú ý cúi đầu đi thật nhanh.
"Lâm Dập!" Vừa đi ngang qua thì nghe hắn gọi tôi.
Tôi chợt cảm thấy xe bắt mắt quá cũng chẳng có gì tốt.
"Anh muốn gì." Tôi cảnh giác nhìn hắn, chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành rồi.
"Chở anh về đi." Nói xong hắn định leo lên xe tôi.
"Mắc gì chứ? Không được lên." Tôi cản hắn lại.
"Sao, dám làm không dám chịu thì thôi, có ơn tất báo cũng không biết nữa à? Chiều nay anh mới giúp em xong, giờ chở anh về cũng không được sao?"
Sao hắn giỏi chọc tức người ta thế chứ, tôi thật sự cãi không lại hắn.
"Dám làm không dám chịu gì hả? Có phải tôi giật bồ người ta đâu, là thằng nhóc Lý Tĩnh Hằng kia chứ bộ!"
Chẳng biết chữ nào đâm trúng hắn mà hắn có vẻ rất vui.
"À, vậy thì xin lỗi, hiểu lầm em rồi. Nhưng dù gì anh cũng giúp em mà, ít nhất cũng đỡ bị đánh, không phải sao?"
Ai nói tôi chắc chắn sẽ bị đánh? Thôi bỏ đi, cãi không lại hắn.
"Không nói với anh nữa, nhà anh ở đâu?"
Hắn ngồi sau xe tôi, kề vào tai tôi nói, "Chung chỗ với em đó."
Mẹ, đúng là âm hồn không tan mà.
"Sao anh biết tôi ở chỗ nào?"
"Lúc em quyết định học trường này, bác gái đã gọi điện hỏi anh khu nào vừa khang trang vừa gần trường, anh đã giới thiệu khu này, nhà em đang ở là anh dẫn bác gái tới xem đó."
Vì trường này cách xa thành phố nên các học sinh không muốn ở trong trường đều chọn thuê phòng gần đó. Nhà tôi thì khác, trực tiếp mua hẳn một căn, dù sao nhà gần trường học cũng dễ tăng giá trị.
Lúc đó tôi còn thắc mắc sao mẹ tôi quyết định mua nhanh thế, thì ra là vì vậy.
Từ đó trở đi hắn càng được đà lấn tới, thường xuyên đòi tôi chở, có khi buổi sáng cũng bắt tôi đưa đi học.
Đáng ghét, con xe cool ngầu của tôi vì chở hắn mà không thể phóng nhanh, chẳng phong cách chút nào, cũng không thể làm màu trước mặt nữ sinh.
Rốt cuộc tôi không nhịn được hỏi hắn, "Anh không tự mua xe được à?"
"Anh đâu biết chạy xe."
"Thế trước kia anh đi học kiểu gì?"
"Rảnh thì đi bộ, không rảnh thì tài xế chở đi."
"Vậy sao giờ anh không bảo tài xế chở?"
"Chẳng phải em tiện đường à, lái xe nhiều không bảo vệ môi trường, với lại cũng đâu có xa."
Thiếu gia còn biết bảo vệ môi trường nữa à? Hừ, coi tôi là tài xế thì có.
Thấy hai đứa tôi thường xuyên đi học chung, Lý Tĩnh Hằng hóng hớt hỏi tôi, "Lâm ca, chuyện này là sao, hai người thân nhau quá nhỉ!"
"Thân gì mà thân, chỉ tiện đường chở anh ta thôi."
"Chưa chắc nha, tớ muốn chở người ta còn không cho đâu."
Tôi không chịu được ánh mắt mờ ám của hắn nên đành phải nói thật, "Anh ta chỉ coi tớ là chó săn thôi, có khi tớ còn phải mua đồ ăn sáng cho anh ta nữa, cậu thích thì đi mà làm."
"Người ta chỉ cần cậu thôi, vậy tính ra tớ là đàn em của đàn em anh ấy rồi nhỉ, hehe."
Làm đàn em của đàn em mà còn đắc ý nữa, rõ là kỳ quái, rốt cuộc Tô Hoài Du có sức hút gì vậy?