Sớm hôm sau, Dung Thời bị đánh thức bởi chấn động ở thiết bị đầu cuối trên cổ tay.
Hắn định bảo 01 đọc, lại phát hiện khoá trang trí không hề động đậy.
01 vùi đầu gặm năng lượng cả một đêm, bây giờ còn chưa về.
Hắn nhấp khẽ, là Thiên Phàm nhắn tin.
【Tôi đã nghe cha tôi kể về chuyện của cậu, không phải nghĩ cho tôi đâu.】
Thiên Phàm nói ẩn ý, nhưng Dung Thời hiểu.
Từ lúc nhập học cho đến bây giờ, Thiên Phàm biết rõ hắn chẳng chịu đứng về phe ai, còn nỗ lực giúp hắn không ít, bây giờ bỗng nhiên đồng ý với Thiên Lí, đương nhiên sẽ khiến đối phương nghĩ ngợi.
Nghe tiếng hít thở chậm rãi bên tai, Dung Thời nhẹ nhàng nhắn lại.
【Là em tự quyết định, không liên quan đến bất cứ ai.】
Bên kia trả lời rất nhanh.
【Vậy thì tốt.】
【Cậu lựa chọn sáng suốt đấy! Ha ha ha...】
Dung Thời: "..."
Hắn gửi bừa một icon rồi nhìn thời gian, mới 7 giờ sáng.
Chú mèo con nào đó vốn tư thế ngủ rất ngoan, sau khi thú nhận thì càng tuỳ tiện, hoàn toàn coi hắn là gối ôm, cả đêm chưa từng buông tay.
Trước kia học trò ngốc nói có thể ngắm nhìn cơ giáp cả ngày mà chẳng làm gì, hiện giờ hắn cũng trải qua cảm giác tương tự.
Khuôn mặt Bé Mèo Tống lúc ngủ vừa ngoan vừa đẹp, nằm ngắm cả ngày cũng không chán.
Chẳng qua phải đặt một dấu chấm hỏi sau cụm "Chẳng làm gì".
"Trông tôi có đẹp không?"
Giọng Tống Du vừa tỉnh giấc gợi cảm hơn thường ngày, khiến tai Dung Thời ngứa ngáy.
Hắn hỏi: "Tỉnh lúc nào?"
Cậu mở mắt ra, nhưng buồn ngủ quá nên lại khép lại, bàn tay trong chăn nghịch ngợm chui vào áo Dung Thời.
"Lúc anh tỉnh."
Hắn giữ tay cậu: "Sờ gì đấy?"
Tống Du chẳng hề chột dạ, lười biếng đáp: "Kiểm tra xem cơ bụng anh có thiếu múi nào không."
"Em chẳng biết phản kháng gì nhỉ?" Dung Thời ôm trọn móng vuốt mèo.
Tống Du: "Ngay cả sờ anh cũng không cho, vậy tôi biết phản kháng thế nào?"
Dung Thời: "..."
Miệng lưỡi trơn tru.
Mắt Tống Du khép hờ, ngái ngủ chớp chớp: "Hôm nay có kế hoạch gì không?"
"Đến Thiên gia." Thấy cậu mệt mỏi, Dung Thời đơn giản rời giường: "Ít nhất phải gặp mặt trước khi trở về tinh cầu Học Phủ."
Nghe thế, Tống Du tỉnh táo hơn.
Cậu lẳng lặng nhìn Dung Thời bước xuống giường, giọng bình tĩnh: "Tôi không thể đi cùng anh được."
"Ừ." Dung Thời chẳng chút bất ngờ: "Trước khi trở về chắc em cũng có không ít việc phải làm."
Nhắc tới, cơn buồn ngủ còn dư lại của Tống Du bay sạch.
Cậu ngồi dậy, bực bội xoa tóc.
Dung Thời bước vào phòng vệ sinh, cậu bám theo sau.
Hắn đang chuẩn bị xả nước.
"Em ra ngoài đã, tôi dùng xong đến lượt em."
Tống Du cười khanh khách bước đến bên cạnh hắn, cũng chuẩn bị xả nước.
"Bạn bè bao nhiêu năm rồi, còn thẹn thùng gì nữa."
Dung Thời: "..."
Nửa phút sau, hai người đứng xả nước xuống bồn cầu.
Tống Du nhìn của mình rồi nhìn của hắn, đang định lên tiếng, Dung Thời đã chặn trước.
Hắn ung dung bảo: "Tôi không muốn so xem ai tiểu xa hơn."
Tống Du nghẹn họng.
Hắn lại nói tiếp: "Cũng không muốn so xem của ai lớn hơn."
Tống Du: "..."
Xong xuôi, Dung Thời tổng kết: "Con nít."
Tống Du: "..." Móa.
Dung Thời vừa bóp kem đánh răng ra thì bàn chải bị cướp mất.
Tống Du hừ lạnh: "Ông già vô vị."
Dung Thời: "..."
Họ có rất nhiều phương diện ăn ý làm hắn thường xuyên quên mất, giữa hai người là khoảng cách 15 năm.
Ăn sáng xong, Dung Thời một mình lên xe tới Thiên gia.
Lúc tới nơi, lão quản gia đã chờ sẵn, tiếp đón ngay khi hắn bước xuống.
"Thiếu gia Dung."
"Gọi tôi Dung Thời là được rồi." Hắn theo ông đi vào trong.
Biệt phủ Thiên gia còn rộng hơn biệt phủ của Tần Triệu, lại là kiến trúc trăm năm, càng tới gần càng cảm nhận được tình hình trong gia tộc.
Vừa đến đại sảnh, hắn thoáng thấy Thiên Tầm bước xuống từ cầu thang xoắn ốc.
"Dung Thời?" Hiển nhiên cô không biết hôm nay hắn tới: "Đến tìm tôi hay ông cố nhà tôi thế?"
Dung Thời: "Tôi không có việc gì cần tìm gặp cô cả."
"Không có vẫn tìm được mà." Thiên Tầm dẫn hắn vào phòng khách ngồi: "Ông cố đang họp buổi sáng, chắc cũng nhanh thôi."
Tuy Thiên Lí đã về hưu, nhưng chưa tìm được người thay thế, bởi vậy ông vẫn phải tham gia vào nhiều chuyện.
Lão quản gia bưng trà lại, cung kính mời Dung Thời.
Hắn nhận lấy, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn.
Thiên Tầm ngồi đối diện.
"Tối hôm trước có chuyện gì thế? Sao lại thành ra vậy? Tống Du không việc gì chứ?"
Hôm qua dù Tần gia đã nỗ lực trấn áp, nhưng những người có mặt đều không phải dạng vừa, đâu có khả năng đều bị Tần gia sắp đặt.
"Không phải vấn đề lớn." Biểu cảm Dung Thời nhìn chẳng rõ vui hay buồn.
"Quận Thánh Đức hôm qua cực kỳ náo nhiệt." Thiên Tầm bắt chéo đôi chân, làn váy buông xuống, lộ mắt cá chân trắng nõn: "Các thiếu gia tiểu thư thanh thuần đi bán d//âm bị bắt, cả giới đều biết."
Miêu tả tuy hơi thô thiển nhưng rất sống động.
Lợi dụng chất dẫn dụ làm bất kỳ điều gì, với Dung Thời mà nói đều là hành động thấp kém, chứ đừng nói tới việc quyến rũ một Alpha đã kết hôn.
Mặc dù mục đích của họ không chỉ có thế.
Đáng lẽ bổn phận của Tổ chức bảo vệ quyền lợi Omega là đảm bảo cho Omega khỏi bị áp bức, cuối cùng lại biến thành công cụ tranh đoạt quyền lợi, đẩy Omega hãm sâu vào hố lửa.
Dung Thời: "Có thứ nói trắng ra, chẳng phải đúng như vậy hay sao?"
Thiên Tầm không biết bị hắn kéo trúng dây thần kinh nào, cười không ngừng.
"Cho nên việc quái gì phải giả vờ giả vịt? Bản chất con người vốn háo sắc, bỗng nhiên lớp mặt nạ bị chọc thủng, gia tộc còn phải tốn công giải quyết, có thấy nhục mặt không cơ chứ?"
Dung Thời: "Ừm."
Không đợi Thiên Tầm nói tiếp, Dung Thời bảo: "Nhưng mà chẳng thèm che giấu, cả ngày chơi bời lêu lổng cũng không khá hơn chút nào."
Thiên Tầm: "..."
Chờ Thiên Lí nửa tiếng, Thiên Tầm nhàn rỗi bèn tán gẫu với Dung Thời về động thái của các gia tộc có liên quan.
Cô thấy hắn nghe được bất cứ tin tức gì cũng bình chân như vại, như thể chẳng có điều gì khiến cho cảm xúc của hắn dao động.
Cô bỗng thấy hứng thú.
Đâu thể để mỗi một mình hăng hái được.
Thiên Tầm cố ý ngồi vào chiếc ghế bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn cầu thang xoắn ốc, ghé lại gần thấp giọng hỏi: "Cậu với Tống Du đã làm chưa?"
Loảng xoảng.
Chén trà Dung Thời vừa bưng lên suýt rời khỏi tay.
Thiên Tầm nhìn thấy, cười hệt tên trộm: "Quả nhiên là thật, tôi bảo mà, ở tiệc chúc mừng các cậu phản ứng không thích hợp."
Dung Thời đặt chén xuống, rút tờ giấy lau tay, lạnh nhạt bảo: "Đại tiểu thư Thiên, hiện giờ dáng vẻ của cô không đúng mực chút nào."
Thiên Tầm: "Chậc, thế hai người ai trên ai dưới? Nếu sung sướng quá mà bất cẩn giải phóng chất dẫn dụ thì liệu có biến thành hiện trường đánh lộn hay không? Ha ha ha ha ha..."
Dung Thời: "..."
Thoáng thấy Thiên Lí đi xuống từng bậc cầu thang, Dung Thời đứng dậy bước tới.
"Sẽ không." Biểu cảm tuy lạnh nhạt, giọng điệu lại rất nghiêm túc: "Tôi thích chất dẫn dụ của em ấy."
Thiên Tầm cười được một nửa thì nghẹn: "..."
Nói tới nói lui, mục đích vẫn là rải cơm chó đúng không?
Thiên Lí chẳng chút bất ngờ, ông vẫy tay gọi Dung Thời tới ăn sáng với mình.
Hắn nhìn thời gian: "Giờ này ngài còn chưa ăn ư?"
Thiên Lí: "Bận rộn tới giờ, không thấy đói."
Dung Thời: "..."
Tuổi tác cao vậy rồi, thế nào lại cùng một tính nết với Thiên Phàm.
Tin tức Dung Thời đến Thiên gia nhanh chóng tới tai các gia tộc quan tâm theo nhiều con đường.
Tống Kha đang tức tối giậm chân vì bị Hạ Niệm từ chối gặp mặt thì bỗng nghe được tin tức, sắc mặt càng tồi tệ.
"Chẳng phải hắn không nhận cành ôliu của bất cứ ai sao?"
Trợ lý đặc biệt cung kính đáp: "Trước kia đúng là vậy, tại tiệc rượu hắn đã đồng ý với Thiên Lí, bao nhiêu người đoán đấy chỉ là lời khách sáo, ai ngờ hắn tới đó thật."
Địa vị của Thiên gia ở Đế Quốc cực kỳ đặc thù, tương tự Tần gia, cho dù chẳng đứng về phe ai cũng không bị ảnh hưởng.
Tống Kha lại bắt đầu đập phá đồ đạc trong cơn tức giận.
"Chúng ta tốn bao nhiêu năm mới trấn áp được Tần gia! Nếu Thiên gia cũng đứng về phe Tống Du, vậy chúng ta đã bày ra một trò hề!"
Trợ lý cau mày, sắc mặt khó coi: "Thiên Lí đã rút khỏi trận chiến, đó chính là câu trả lời của ông ấy, không tham dự tranh đoạt ngôi vị, cũng chẳng đứng về phe ai cả."
Tuy nói thế, hắn vẫn thầm lo lắng.
Thiên gia trung lập đương nhiên là tốt nhất, mặc dù chẳng ủng hộ đại vương tử hay nhị vương tử, thế nhưng tỷ lệ người ủng hộ đại vương tử lại cao hơn nhị vương tử rất nhiều, hiện giờ hầu hết các gia tộc lớn nhỏ đều nghiêng về phía đại vương tử.
Trừ phi nhị vương tử được cả Thiên gia và Tần gia ủng hộ, bằng không rất khó trở mình.
Ngực Tống Kha phập phồng kịch liệt, cổ mơ hồ truyền đến cơn đau.
"Tống Du đi cùng à?"
Trợ lý: "Không có, Dung Thời đi một mình, ngồi phương tiện giao thông công cộng."
Tống Kha trầm mặc ngẫm nghĩ thật lâu, cảm thấy khả năng Thiên gia ủng hộ Tống Du là con số không.
Tranh đoạt ngôi vị không chết không ngừng, nền tảng Thiên gia còn đó, cho dù chọn sai phe cũng chẳng bị tiêu diệt, thế nhưng khó tránh khỏi tổn thất.
Thiên gia ở vào thế bất khả chiến bại, căn bản chẳng có lý do gì mà nhúng tay vào vũng nước đục này.
Thiên Lí mời chào Dung Thời để đứng về phe ai đó ư? Hoàn toàn tương phản!
Bởi vì chẳng đứng về phe ai cũng chả sao cả, thế nên Thiên Lí mới công khai chìa cành ôliu cho Dung Thời, ý tứ trong đó thật rõ ràng.
Cho dù Dung Thời và Tống Du dây dưa không rõ, chỉ cần ông ấy nhìn trúng ai thì sẽ có năng lực bảo vệ được người đó.
Dung Thời một mình tới Thiên gia chẳng phải đã chứng minh suy đoán đó sao.
Tống Kha: "Không phải sợ, nhiều năm như vậy, Thiên gia trước sau vẫn chẳng đứng về phe ai cả, hiện giờ cũng chả có khả năng đâu, chúng ta cứ đứng yên quan sát là được."
Trợ lý do dự một lát: "Đúng vậy."
Trong phòng làm việc Thiên gia, Thiên Lí và Dung Thời ngồi trên giường chơi cờ.
Thiên Lí nhặt quân trắng, tầm mắt dừng trên bàn cờ.
"Lấy năng lực của cậu, muốn thăng quan tiến chức trong quân đội, chẳng cần tôi hỗ trợ vẫn làm được."
Dung Thời nhặt quân đen rồi đặt xuống, động tác rất nhanh, hầu như chẳng cần suy nghĩ.
"Yêu cầu hỗ trợ không phải tôi, mà là Tiểu Du."
Một lúc lâu sau, quân trắng mới được đặt xuống.
Thiên Lí hừ lạnh: "Xưng hô thân thiết nhỉ, tình yêu mù quáng của tuổi trẻ có thể tồn tại được bao lâu? Đừng đem tương lai của bản thân ra đùa giỡn!"
Dung Thời sắc mặt không đổi, tiếp tục đặt quân đen một cách nhanh chóng.
"Không phải tình yêu mù quáng, chúng tôi nghiêm túc."
Quân cờ trắng của Thiên Lí vẫn mất một hồi lâu mới đặt xuống.
"Chỉ cần cậu ta muốn ngồi lên vị trí kia thì quan hệ giữa hai người nhất định sẽ biến thành trò cười!"
Dung Thời đặt cờ chẳng chút do dự.
"Tôi không để bụng."
Thiên Lí ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Không để bụng thật sao?"
Dung Thời nhặt quân cờ đen: "Em ấy là bạn đời và là đối tượng tôi nguyện trung thành, sau này chúng tôi kéo dài mối quan hệ bằng bất cứ hình thức nào cũng được, với tôi mà nói chẳng có gì khác biệt."
Thiên Lí ném quân cờ vừa nhặt lên xuống, nặng nề hừ lạnh.
"Nếu cậu ta là quốc vương thì người đầu tiên vứt bỏ chính là cậu! Rồi cậu ta đường hoàng cưới người khác, lúc đó cậu ở đâu? Đâm đầu làm tình nhân bí mật à?"
Đôi lông mày của Dung Thời nhíu lại rồi giãn ra, ngón tay nắm quân đen siết chặt.
Tình huống này đương nhiên hắn đã nghĩ tới.
Khi phát hiện Tống Du chính là Bé Mèo, hắn đã nghĩ tới, rất rất nhiều.
Đối phương không những là Alpha, mà còn là hoàng tộc, với hắn mà nói đều không phải lựa chọn tốt.
Nhưng chỉ cần cậu ấy là Bé Mèo, đã đủ để hắn gạt tất cả sang một bên.
Hắn còn nghĩ, làm bạn bè cũng được, nỗ lực giúp cậu ấy thoát khỏi rủi ro kiếp trước và sống vui vẻ trong kiếp này.
Nhưng không làm được.
Hắn thật sự không làm được.
Người mình thích hai kiếp đứng ở trước mắt, nếu không thử một lần nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Tôi tin em ấy." Dung Thời đặt quân cờ nóng bỏng trong lòng bàn tay xuống: "Tôi hy vọng ngài hãy cân nhắc."
Thiên Lí bị chọc tức bởi sự mù quáng của hắn.
"Nếu tôi từ chối thì sao?"
Dung Thời ngừng tay, nâng chén trà lên.
"Vậy tôi đành từ chối ý tốt của ngài Thiên rồi."
"Cậu...!" Thiên Lí thở hổn hển, tức giận mắng: "Cậu có bao giờ nghĩ tới không, nhỡ đâu tất cả là do cậu ta tính kế thì sao? Cậu ta có thể sống sót trong cung điện người ăn thịt người, tuyệt đối không ngây thơ và ngọt ngào như cậu thấy đâu!"
Dung Thời: "..."
Ngây thơ và ngọt ngào?
Hắn pha trà rồi đặt trước mặt ông, ý bảo ông uống trà cho nguôi giận.
"Em ấy thế nào tôi biết rõ, bởi vậy nên tôi mới muốn giúp em ấy."
Ăn xong, Dung Thời chào từ biệt Thiên Lí, ra đến cửa thì gặp Thiên Tầm, đối phương đưa cho hắn một thứ.
Thiên Tầm cười nói: "Cha tôi tìm thấy nó khi ông sắp xếp đồ đạc, rất đáng yêu."
Dung Thời: "?"
Chờ hắn đi, Thiên Tầm gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc, cô thấy ông cố nhà mình đang đứng trước cửa sổ sát đất và nhìn ra bên ngoài.
Góc độ này, chính là hướng Dung Thời rời đi.
"Ông cố, Dung Thời rất tốt, ông không chọn thì để cháu."
Thiên Lí sa sầm mặt quay lại: "Để cháu? Để cháu làm cái quái gì?"
Thiên Tầm bước vào, khoanh tay xoay người dựa lên bàn làm việc: "Tuổi tác của ông cũng cao rồi, là thời điểm nghỉ ngơi dưỡng lão, việc trong nhà hãy để cháu làm chủ đi."
Thiên Lí: "..."
Thiên Lí: "Cút!"
Thiên Tầm: "..." Hung dữ vậy làm chi?
Ông cháu hằng ngày nhìn nhau chướng mắt.
Lúc ra tới cửa, Thiên Tầm quay đầu nhìn ông: "Tống Kha và Tống Du, chắc chắn cháu lựa chọn người sau, cháu có linh cảm cậu ấy nhất định sẽ thành công."
Chờ cửa đóng lại, Thiên Lí lẩm bẩm chửi: "Con nhóc thối, tức chết mình!"
Ông lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới thở dài một hơi.
"Cậu sinh ra một thằng nhãi ranh có tính nết y hệt mình, thằng nhóc chết bầm, rồi cả đám lần lượt tới chọc tức tôi."
Trên đường, Dung Thời mở món quà Thiên Tầm đưa, bên trong là chiếc hộp rất bình thường.
Thế nhưng nằm trong hộp là mấy cuộn phim nhựa.