"Chỗ đó đặt cái gì thế?" Dung Thời hỏi.
Tống Du dõi theo tầm mắt hắn ra ban công, đắc ý dào dạt: "Bạn giường của tôi, cậu ấy tặng."
Dung Thời: "..."
Trong tình huống bình thường đáng nhẽ phải tặng mèo chứ? Vì sao lại tặng thỏ?
Hiếm khi Dung Thời nghĩ không ra nói chẳng rõ.
Hắn bước vào thì bị Tống Du ngăn lại.
Tống Du: "Sao, cảm thấy hứng thú với bạn giường của tôi thế à? Cậu ấy không tặng cho anh sao?"
Dung Thời nghiêng đầu, muốn nhìn qua vai cậu, nhưng Tống Du cũng nghiêng đầu.
Hắn nghiêng bên phải, Tống Du nghiêng bên phải, hắn nghiêng bên trái, Tống Du cũng nghiêng bên trái, hạ quyết tâm không cho hắn xem.
Tống Du: "Tôi muốn đi ngủ."
Dung Thời: "..."
Hắn không cam lòng dời tầm mắt, mặt vô cảm trở về ký túc của mình.
Đóng cửa xong, Tống Du ra ban công ôm thú bông vào. Cứ ban ngày cậu sẽ phơi nó ngoài ban công để khử trùng, qua một ngày thú bông lại mềm mại xôm xốp, có mùi dễ chịu.
"Muốn xem Thỏ Thỏ của tôi à, nằm mơ."
Cách hai bức tường, Dung Thời ngồi trước hòn đá năng lượng hình Bé Mèo, hoài nghi nhân sinh.
Hắn tính nghỉ ngơi, suy nghĩ về thí nghiệm cơ thể người, nhưng cho dù nỗ lực bao nhiêu, trước mắt vẫn cứ hiện lên hình ảnh chiếc tai thỏ vắt trên ghế ngoài ban công.
Bé Mèo sẽ không đưa đồ hắn tặng cho người khác.
Tống Du mồm mép gạt người, tin tưởng thì hắn thua.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, cậu ấy hâm mộ hình tượng ảo của mình, cho nên mới mua một con thỏ bông tương tự mà thôi.
Thỏ bông rất phổ thông, mặc đồ lao động cũng thật bình thường.
Không sai, đừng vì một con thỏ bông mà mất ngủ, nên tắm rửa rồi làm một giấc thôi.
Một tiếng sau...
Dung Thời vẫn duy trì tư thế ngồi yên không hề nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chặp hòn đá năng lượng hình Bé Mèo, cả người không ổn.
Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Nhất định hắn nghĩ nhiều rồi!
Tối hôm sau, hắn hoàn thành mọi việc thật sớm, hơn tám giờ đã đăng nhập game, rồi ngồi ở khu vực chờ trong cộng đồng ảo.
"Đệt! Kia không phải Thỏ Thần hay sao?"
"A a a a a a... lần đầu tiên nhìn thấy hắn ngoài khu vực thi đấu!"
"Hắn ở đây, chẳng lẽ Miêu Gia còn tận đâu đâu? Lẽ nào cơ hội phát tài của chúng ta tới rồi?"
Dòng người trong cộng đồng ảo chen chúc xô đẩy, khắp nơi đều là trai xinh gái đẹp.
Tất thảy mặc kệ người thật thế nào thì hình tượng ảo đều đẹp.
Còn trường hợp lấy động vật làm hình tượng giống như Dung Thời, chỉ có một phần vạn mà thôi.
Lấy động vật làm hình tượng thì một khi mở màn cuộc chiến sẽ trở thành tiêu điểm toàn server, trong một vạn chưa chắc đã thấy một.
Lục tục có người vây quanh...
"Bạn là Thỏ Thần nhỉ? Chút nữa bạn chơi gì, tôi muốn quan sát cuộc chiến!"
"Xin hỏi bạn đang đợi Miêu Gia phải không? Ngoài đời hai người cũng là bạn bè à?"
"Tôi cũng muốn có một người bạn giàu có!"
Một câu "Bạn ngoài đời" tung đòn cảnh cáo, khiến Dung Thời đầu váng mắt hoa.
"Tôi muốn yên tĩnh ngồi chờ, phiền mấy người hãy ra chỗ khác có được không?" Dung Thời lạnh lùng nói.
Bình thường, với khí chất của Dung Thời, cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng, cho dù giọng điệu lịch sự cũng đủ để dọa người.
Nhưng hiện tại hắn là một con thỏ, trừng mắt lên không những chẳng hung dữ mà còn cực kỳ đáng yêu.
Cảnh cáo xong, những người vây xung quanh không chịu rời đi, thậm chí còn thu hút thêm một nhóm người khác.
Dung Thời choáng váng bởi tiếng ồn ào, hắn đứng dậy định bỏ của chạy lấy người.
"Mấy người vây quanh Thỏ Thỏ làm gì thế?"
Đột nhiên nghe được giọng điệu lười biếng quen thuộc, Dung Thời quay đầu nhìn lại.
Bé Mèo gạt đám đông đi vào, không nói hai lời cầm lấy tay Dung Thời.
"Mấy người có vấn đề à?"
Trong trò chơi, Bé Mèo nổi tiếng hơn Dung Thời, hầu như chẳng có người chơi nào không biết cậu là vị thần cược đâu thắng đó.
Mọi người đều suy đoán, thân phận thực sự của cậu không phải giám đốc công ty lớn thì cũng là thiếu gia quý tộc.
Bởi nguyên nhân này, cho dù cậu có đáng yêu cũng chẳng ai dám ra oai.
Vừa nghe thấy giọng điệu không vui, người xung quanh lập tức tản ra hơn nửa.
Bé Mèo tiện tay tạo một phòng huấn luyện rồi kéo Dung Thời vào.
"Hầy, họ chạy mất rồi!"
"A a a a a... Miêu Gia nắm tay Thỏ Thần! Mối quan hệ của họ tuyệt đối không đơn giản!"
"Họ là một cặp à?"
Mặc kệ bên ngoài náo động cỡ nào cũng chẳng ảnh hưởng tới hai người trong phòng huấn luyện.
Bé Mèo mở chế độ luận võ, hai bên phòng huấn luyện hiện ra một loạt vũ khí.
"Thỏ Thỏ, tối nay chúng ta chơi..."
Cậu chưa nói xong, tay bị kéo nhẹ.
"Thỏ bông tui tặng bạn, bạn còn giữ không?" Chính Dung Thời chưa phát hiện, trong lúc đặt câu hỏi, đáy lòng hắn có bao nhiêu thấp thỏm.
Sợ đối phương thản nhiên đáp - không dùng nên đưa cho người khác rồi.
Càng sợ đối phương nói không đưa hơn.
Bé Mèo chớp mắt nghi ngờ, rồi nở nụ cười.
"Đương nhiên rồi, kia chính là bạn mà, mỗi ngày tui không ôm thì không ngủ được đâu."
Dung Thời: "..."
Giọng hắn khô khốc: "Vậy... bạn có từng mua thỏ bông cùng loại tặng cho người khác không?"
Rốt cuộc Bé Mèo phát hiện hắn không ổn, ý cười phai nhạt, cậu bước hai bước tới gần hắn, chạm vào gương mặt hắn.
"Có chuyện gì thế?"
Vẻ mặt lo lắng của Bé Mèo làm Dung Thời bớt thấp thỏm hơn nhiều.
Không sai, Bé Mèo của hắn dịu dàng như vậy, sao có thể là thằng nhóc điên cuồng kia chứ.
Nhất định hắn bị lây bệnh nên mới có suy đoán điên cuồng như vậy.
-
Phòng khám nhỏ bên khu đông mà Tần Lạc nói ở gần Đại học Tổng hợp Trung ương, phụ cận là một con phố ẩm thực đặc biệt.
Thứ tư chỉ có một tiết học vào buổi sáng.
Dựa theo kế hoạch, Dung Thời và Tống Du trở về ký túc xá đổi một thân thường phục, chuẩn bị ra cửa "Hẹn hò".
Hai người không hẹn mà cùng đội mũ lưỡi trai, trên đường tới cổng trường tạo nên một làn sóng la hét chói tai.
Họ có chiều cao gần tương đương nhau, một phô trương một trầm ổn, khí chất nổi bật.
Nếu đi một mình sẽ chỉ dừng lại ở mức độ đẹp trai học giỏi trong trường, còn đi cùng nhau lại khiến người ta không rời được tầm mắt.
Trần Thần vừa vặn ngang qua, chào hỏi hai người, thấy họ mặc thường phục, bèn hỏi mập mờ: "Hai người định đi đâu làm gì đấy?"
Dung Thời nghiêm túc, giọng lành lạnh: "Hẹn hò."
Trần Thần: "..."
Biểu cảm này, giọng điệu này, đúng là đi hẹn hò chứ không phải đi đánh nhau à?
Tống Du đặt tay lên vai Dung Thời, âm thanh lười biếng kéo dài: "Kết hôn lâu vậy rồi cũng nên ra ngoài dạo chơi một chuyến, phải không bà xã?"
Gạt tay cậu hệt phủi bụi, Dung Thời mặt vô cảm đi mất.
Trần Thần sửng sốt.
"Thoạt nhìn tâm trạng không tốt lắm."
Tống Du cười khẽ: "Lần đầu tiên hẹn hò mà, khó tránh khỏi khẩn trương."
Trần Thần: "..." Thật không?
Họ vừa ra khỏi cổng trường, bài đăng về tình yêu đích thực trên diễn đàn lại được đẩy lên, vô số người hò hét chói tai, cảm thấy con mẹ nó tình yêu tồn tại.
Hai người lên xe bay công cộng, xe phóng nhanh, rời khỏi Học viện hướng tới khu đông tinh cầu Học phủ.
Ngoài cửa sổ bầu trời xanh lam, phía dưới là biển hoa hồng phấn.
Thời điểm này xe khách vắng vẻ, hai người thân hình cao ráo, ngồi ở hàng ghế nhỏ hẹp phía sau có vẻ hơi chật chội.
"Ai chọc tức anh thế, đại gia?"
Tống Du chống cằm thấp giọng hỏi.
Dung Thời nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang bay trên con sông nội thành.
"Cậu thích cậu ấy ở điểm nào?"
Tầm mắt Tông Du đảo quanh chiếc xe, cậu nghiến răng: "Ra ngoài làm việc, tìm chủ đề vui vẻ chút đi."
Màn hình ảo lơ lửng trên xe đang lần lượt phát tin đồn tình ái trong ngày.
Giọng Dung Thời khẽ đến mức hầu như không nghe thấy.
"Cậu chỉ thích hình tượng ảo của cậu ấy thôi có phải không?"
Tống Du khựng lại, nhìn hắn với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Anh biết hình tượng ảo của cậu ấy à?"
Không phải Thỏ Thỏ giấu hắn sao?
Dung Thời ít nhiều cảm nhận được tầm mắt cậu, tay đặt trên đùi vô thức siết chặt, thử hỏi dò: "Đâu phải bí mật gì, tôi vẫn nhéo đôi tai dài của cậu ấy suốt mà."
"Móa!" Tống Du chửi nhỏ: "Anh nói vậy là có ý gì? Ra oai với tôi à?"
Suy đoán được chứng thực, ngực Dung Thời bị giáng một cú nặng nề, âm thanh khô khốc, khẩn trương.
"Tùy tiện hỏi thôi."
Tống Du nhìn màn hình ảo trước mặt, giọng bực bội: "Một sợi lông trên người cậu ấy tôi cũng thích, anh nên sớm từ bỏ đi, bằng không chuyện gì tôi cũng làm được đấy."
Dung Thời: "..."
Không có khả năng, xấu tính thế này tuyệt đối không có khả năng là.
Nửa giờ sau tới khu đông.
Hai người xác nhận vị trí của phòng khám trên bản đồ trước, rồi mới xuống xe đi tới khu phố ẩm thực.
Con phố kéo dài hết khu phía sau Đại học Tổng hợp, còn phòng khám nhỏ nằm ở cuối phố. Nghe nói đã buôn bán được mấy chục năm, mười lăm năm trước người con trai chủ phòng khám đã thừa kế lại từ cha mình.
Vì gần Trường Đại học Tổng hợp nên thường ngày sinh viên cảm thấy sức khỏe có vấn đề sẽ chạy tới đó, thế nên chỉ khám mấy bệnh lặt vặt là chủ yếu.
Giống như việc dạo phố ẩm thực, ăn quá nhiều dễ đau bụng, hay ăn đến mức bất ngờ động dục, rồi bị thương v.v...
Họ ăn uống no nê, tản bộ từ đầu phố đến cuối phố, cuối cùng cũng trông thấy phòng khám ở phía xa.
Phòng khám hai bên mặt tiền, phía trong vắng vẻ, hầu như không có người.
Tống Du cầm cốc trà sữa, liếc về phía sau rồi kéo Dung Thời vào một quán cơm đơn sơ.
"Quán này buôn bán tốt, nhất định ăn rất ngon."
Hai người lên tầng ba, tìm một gian có cửa sổ.
Tầm mắt Tống Du đảo quanh đường phố, cậu chống cằm lười biếng cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn ba lần.
Dung Thời nháy mắt đã hiểu.
Từ lúc rời khỏi trường có ba người bám theo, khả năng đi cùng một đường.
Từ vị trí này có thể thấy rõ cửa phòng khám, chờ đồ ăn được bưng lên, họ bắt đầu quan sát biểu hiện khác thường.
Tống Du mở thiết bị đầu cuối, xem xét tin báo của cấp dưới.
Dung Thời ăn hết đũa này tới đũa khác, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tống Du.
Tống Du định không để ý đến, nhưng hắn nhìn quá nhiều.
"Mặt tôi dính gì à?"
Từ lúc trông thấy tai thỏ, tâm tình Dung Thời chỉ có thể dùng hai chữ "gay go" để hình dung.
Hắn buông đũa, vẫy tay: "Tôi giúp cậu lau."
Tống Du lau mặt, chẳng có gì cả.
Cậu nghi ngờ nhìn sang, lại bị kéo mặt qua.
Chẳng kịp nghĩ ngợi, thân thể tự động phản ứng.
Gạt tay đối phương ra, cầm đũa đâm tới.
"Muốn chết!" Tống Du không tiếng động, nói bằng khẩu hình.
Dung Thời nhặt chiếc đũa nhẹ nhàng ngăn trở, thản nhiên bảo: "Chưa lau hết kem."
Tống Du: "..."
Tên này thật sự đáng ghét!
【Ông chủ, đối tượng trong hồ sơ bệnh án xuất hiện cách phòng khám năm mươi mét!】
Ánh mắt Dung Thời biến đổi, lập tức nhìn về phía cửa phòng khám.
Tống Du chẳng biết hắn phát bệnh thần kinh gì, thấy hắn nghiêm túc, bèn nhìn theo.
Một thanh niên ăn mặc giống sinh viên đi vào phòng khám.
Ngón tay Tống Du gõ nhanh trên bàn phím ảo.
【Để ý tới Omega mặc áo hoodie màu xanh lam.】
Omega đi vào chừng mười phút là trở ra, Tống Du và Dung Thời liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị xuống dưới.
Vừa thanh toán xong thì ông chủ phòng khám cũng bước ra.
Ông ta nhìn xung quanh rồi đi vào một con hẻm nhỏ.
Hai người tăng tốc, sải bước xuống tới nơi.
Dung Thời mua hai chiếc mũ ngư dân ở sạp bán hàng ven đường.
Đổi mũ, chen chúc trong đám đông, dễ dàng cắt đuôi ba người kia.
Ông chủ phòng khám là một Beta điềm đạm, để râu quai nón, đỉnh đầu còn ghim búi tóc nhỏ, trông giống nghệ sĩ hơn là bác sĩ.
Hẻm nhỏ không có người, họ bèn đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh, để cấp dưới theo dõi báo cáo từ xa.
Beta càng đi càng xa, sau khi vòng qua khu dân cư hai mươi phút mới mở cửa một chiếc xe bay ven đường.
Hầu như Dung Thời có thể khẳng định, đích đến của ông ta không đơn giản.
Hắn nhìn xung quanh thì trông thấy một loạt xe máy đang sạc điện bên kia đường.
Thấy người sắp mất dấu, Dung Thời không chần chừ, bước nhanh qua đường. Thế nhưng thiết bị đầu cuối quét qua bộ phận cảm ứng lại chẳng mở khóa xe được, mà hiện nhắc nhở và yêu cầu phải download phần mềm.
Tầm mắt Dung Thời đảo qua van nạp điện, tay mò mẫm khe nhỏ bên hông rồi giật mạnh, xe lập tức khởi động.
Tống Du vừa chạy tới thì chứng kiến anh chàng đứng đắn đang phá hủy van nạp điện.
Dung Thời trèo lên xe, ném cho cậu một cái mũ bảo hiểm: "Lên."
Tống Du nhìn xe lại nhìn mũ bảo hiểm trong tay, nhanh chóng đội vào, chân dài vắt ngang, ngồi sau lưng Dung Thời.
Tiếng động cơ gầm rú, Dung Thời khẽ nhắc nhở: "Ôm chặt."
Tống Du vừa chần chờ, xe đã bay ra ngoài, làm cậu suýt chút nữa cũng bay theo luôn.
Phắc, coi xe máy là tên lửa à?
Tống Du ôm chặt thắt lưng hắn, cười nhạo: "Trước giờ chẳng nhận ra, thủ đoạn theo dõi của thanh niên đứng đắn như anh dã man phết nhỉ?"
Dung Thời cố định mục tiêu, đạp chân ga tới bến.
"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thủ đoạn không quan trọng."
Tống Du không khỏi tiếp tục giễu cợt: "Ngang nhiên phá hoại của công, anh không sợ bị AI tuần tra đuổi bắt à?"
Dung Thời: "Cậu sẽ bồi thường."
Tống Du: "Vì sao đồ anh phá hoại tôi lại phải bồi thường?"
Dung Thời: "Vì cậu nhiều tiền."