Cửa nhà kho có thể bị AI phá vỡ bất cứ lúc nào, hai người đóng lại rồi chạy nhanh vào bên trong.
Tống Du: "Không chống cự nữa mà trốn trong này chờ chết à?"
Cánh cửa truyền tới tiếng va chạm, Dung Thời chạy đến lối đi nhỏ bên trái kệ hàng, núp sau thùng các tông né tránh AI dò xét bằng cảm ứng nhiệt.
"Biết chờ chết sao cậu còn chạy theo?"
Tống Du chạy sang lối đi nhỏ bên phải, thản nhiên cười: "Bà xã chạy vào, không theo sao được?"
Một vài chùm laser xuyên qua cửa, chạy dọc nhà kho tạo ra mấy lỗ thủng cháy đen trên bức tường tận trong cùng.
【Chỗ đó có tầng lửng, bức tường này làm bằng chất liệu đặc biệt, nếu không bị laser bắn thủng thì rà quét không ra.】
Dung Thời đứng cách bức tường hai mét, tầm mắt quét từ trên xuống.
Tống Du chạy đến bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn phía sau rồi khẽ hỏi: "Tìm cái gì đấy?"
Dung Thời: "Trạm điều khiển, phía sau bức tường này có tầng lửng."
Họ chạy vào cùng lắm mới được năm giây, AI tuần tra đã bắn vỡ nát cánh cửa, sắp sửa kéo vào.
Tống Du siết chặt khẩu súng trong tay, chia nhau mỗi người tìm một hướng.
【Không ổn, nơi này không có lối vào!】
Ánh mắt Dung Thời hơi thất vọng, hắn xoay người nhìn AI nối đuôi nhau bay vào qua cánh cửa.
Chẳng có lối vào, tức là căn phòng được che giấu bởi chất liệu đặc biệt nằm phía bên kia và không thể đi qua từ nơi này.
Thế nhưng hiện giờ hắn chẳng có thời gian chạy sang phòng khác chậm rãi tìm kiếm lối vào kia.
"Ông bạn Tống." Dung Thời chỉ vào lỗ thủng trên tường bị tia laser bắn: "Khiến chúng nó tập trung hỏa lực nhắm vào đây."
Tống Du âm thầm đánh giá tình hình trước mắt, nổ súng về phía AI để hấp dẫn hỏa lực, miệng thì mắng: "Nói thật nhẹ nhàng, sao anh không tự làm mồi nhử đi?"
Dung Thời tránh tia laser: "Tôi còn phải bảo vệ bà xã, nên thế."
Tống Du: "..."
Chết tới nơi còn vẽ vời.
Tuy mồm miệng chẳng nhún nhường, hành động lại bất ngờ ăn ý. Trong tay không có gì khác, họ đành di chuyển liên tục, lấy bản thân làm mồi nhử dẫn đường cho hỏa lực của AI.
Lớp kim loại dày năm mươi centimet, vũ khí thông thường chẳng thể xuyên thủng, thế nhưng chịu sao nổi trước sức mạnh của mấy trăm AI thay phiên nhau oanh tạc.
Bức tường cháy đen, lớp kim loại lõm sâu, lát sau bị đục thủng thành một lỗ hổng tròn trịa.
Ầm!
Thùng các tông chỗ Tống Du trốn bị bắn nổ tung, thuốc văng tung tóe khắp nơi.
Trước sức mạnh của tia laser thì mấy thứ này chỉ là đậu hủ.
Thùng các tông liên tiếp nổ tung, cả chiếc kệ để hàng cũng chẳng ngăn được tia laser.
Thật sự không còn gì che chắn, Tống Du ngồi xổm trong góc, nhìn Dung Thời cũng đang ngồi xổm trong góc đối diện, kêu lên: "Mẹ nó anh đúng là tên điên."
Chẳng có bất kỳ thiết bị bảo hộ nào, chỉ dựa vào thùng các tông và kệ hàng ngăn cản tia laser, thế mà vẫn sống trong tình huống bị mấy trăm AI bắn hạ cho tới bây giờ.
Đó là một phép màu chết tiệt.
Từ đầu đến cuối Dung Thời vẫn cực kỳ bình tĩnh, đạn nén khí xuyên thủng tất cả AI tuần tra trên đường bay, một phát rớt tới mười mấy AI.
"Là người phối hợp cùng với tôi thì cậu lấy đâu ra tư cách để nói thế?"
Tống Du lẩm bẩm mắng, đáy mắt lại sáng ngời.
Cậu gỡ băng đạn rỗng ném về phía AI tuần tra, đúng lúc nó đang bắn, chùm tia laser hướng thẳng về AI đồng bọn, thành công giải quyết một loạt.
Cậu nhanh chóng thay băng đạn: "Hai mươi phát cuối cùng!"
"Đủ rồi, trốn thôi." Dung Thời trượt ống, tiếp tục tăng cường tỷ lệ phần trăm nén đạn khí: "Kế tiếp giao cho tôi."
【Độ nén đạt 30%, tỷ lệ nén quá cao sẽ gây chấn động mạnh trong phạm vi nhỏ, hãy sử dụng cẩn thận.】
Dung Thời bắn về phía AI gần nhất, nó đột ngột nổ tung, đồng thời huỷ hoại mấy chục AI tuần tra xung quanh.
Mảnh linh kiện nhỏ, thuốc và vụn giấy vương vãi khắp nơi, hỗn độn.
Tống Du hơi nheo mắt, liếc nhìn Dung Thời, mang vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Khẩu súng kia và chủ của nó giống nhau, cất giấu bí mật.
Dưới tình huống không còn chỗ trốn tránh, cậu đành nhặt đồ vật trong tầm tay rồi ném ra, hấp dẫn ít nhiều hỏa lực.
Dung Thời kiểm soát cục diện, duy trì số lượng AI, quá nhiều sẽ nguy hiểm, quá ít lại sợ không bắn thủng tường.
Chừng vài phút, lớp kim loại cũng bị xuyên thủng thành một lỗ hổng có đường kính tầm hai mét.
Kim loại ầm ầm rơi xuống, hai phòng nối liền.
Bắn nổ mấy AI cuối cùng, Dung Thời đứng dậy ra hiệu cho Tống Du đuổi theo.
Thừa dịp làn sóng AI tuần tra tiếp theo còn chưa tới, họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Một khối kim loại vẫn dính vào tường, chừa khe hở đủ cho một người trưởng thành chui qua.
Tống Du: "Dùng giáo của kẻ thù đâm vào lá chắn của kẻ thù, tổn thất nhân đôi."
Dung Thời: "Có tài nguyên đâu cần lãng phí, đúng không?"
Căn phòng phía sau bức tường kim loại với nhà kho là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Nơi này không gian nhỏ hơn, kệ bên phải toàn hồ sơ bệnh án, kệ bên trái xếp đủ loại chai lọ, phía trước có bàn điều khiển.
Giống phòng thí nghiệm và kho lưu trữ.
【Đã rà quét, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào.】
Kết quả nằm trong dự đoán của Dung Thời.
Càng thô sơ thì càng an toàn, miễn là toàn bộ căn phòng được che chắn bằng chất liệu đặc biệt thì sẽ tránh được thiết bị điện tử dò xét.
Tầm mắt Dung Thời đảo qua hồ sơ bệnh án.
Chất giấy cũ kỹ ố vàng, xem ngày tháng, tài liệu sớm nhất có từ ba mươi năm trước.
Càng vào bên trong thì thời gian trên hồ sơ càng gần, Dung Thời tìm được hồ sơ bệnh án cách đây từ hai đến ba tháng ở tận trong cùng.
Hắn rút ra, đặt lên bàn điều khiển tìm kiếm, rất nhanh đã thấy hồ sơ bệnh án của Lâm Đang và Lâm Mạt.
So với hồ sơ bệnh án thì giống lịch sử ghi ghép dùng thuốc hơn.
Phía trên tên gọi dán ký hiệu bằng mã số, Lâm Đang là L783, còn Lâm Mạt là L739.
Phía dưới là thời gian khám bệnh, sử dụng thuốc và nhận xét.
Thời gian khám bệnh lần đầu tiên của Lâm Mạt là một năm trước, còn Lâm Đang là một tháng trước.
Cả hai đều được tiêm một loại thuốc với tên gọi SYT7737, Lâm Mạt cứ hai tháng tới một lần, không hề gián đoạn.
Dung Thời sao chép hai tập hồ sơ, để đó về nghiên cứu sau.
Ánh đèn pin thoáng qua, hắn để hồ sơ về đúng vị trí cũ rồi bước tới chỗ Tống Du.
"Có phát hiện gì không?"
Tống Du đặt lọ thuốc xuống, giọng thờ ơ: "Tôi không học y thì sao hiểu được."
Tầm mắt Dung Thời lẳng lặng đảo qua lọ thuốc cậu vừa cầm, soi đèn pin xem xét từng hàng.
Tống Du nhìn hắn: "Rốt cuộc anh tới đây làm gì?"
Dung Thời: "Cậu thì sao?"
Tống Du: "Tôi hỏi anh trước."
Dung Thời cầm hộp thuốc lật xem: "Hình như cậu không tin tôi, tôi cũng chẳng tin cậu, chúng ta cứ điều tra tiếp thì tốt hơn."
"Trùng hợp." Tống Du đi tới hướng khác: "Đừng cản trở tôi là được."
Các lọ thuốc trên kệ không đồng nhất về chủng loại, vỏ hộp chỉ dán mã số, chẳng có thông tin về thành phần, đi đến kệ hàng cuối cùng cũng chưa tìm được thuốc tiêm đánh số SYT7737.
Ánh đèn pin quét tới một nơi, tầm mắt Dung Thời dừng lại, tay gỡ lọ thuốc xuống.
Lọ thuốc giống hệt của Miên Miên, nhãn dán góc phải phía dưới cũng có biểu tượng của bệnh viện, ngay cả độ lớn nhỏ và màu sắc của viên thuốc cũng tương đồng.
Hắn lục tìm ngăn tủ phía dưới lấy ra một cái lọ rỗng để bỏ mấy viên thuốc rồi cất vào trong túi.
Choang!
Tiếng thủy tinh va chạm đột nhiên truyền đến từ phía sau.
"Ông bạn Tống?" Dung Thời nhìn về phía Tống Du, kêu lên rồi bước nhanh qua đó.
Tống Du tay chống bàn điều khiển, tay còn lại ấn vào thái dương, cơ thể lung lay, trong giây lát cậu cảm thấy hoảng hốt.
"Anh đừng tới đây."
Bước chân Dung Thời khựng lại, hắn nhìn lọ thủy tinh bị cậu làm đổ, mặt trên dán mã số H506.
Khi đến gần, có thể ngửi được mùi hương thơm ngát tựa hoa nhài.
Giống hương vị chất dẫn dụ của Omega hơn là nước hoa.
Tống Du tựa vào bàn điều khiển trở về, giọng khàn khàn: "Thứ này có gì đó kỳ quái."
Mới được vài bước suýt ngã quỵ.
Hương rượu cay nồng và ngọt ngào bỗng xộc vào khoang mũi, dây thần kinh của Dung Thời bị kéo căng ra.
Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trước mắt, tựa như có gì đó thức tỉnh trong ký ức xa xăm, nhưng chỉ thoáng qua, nhanh đến mức hắn không kịp nắm bắt.
Đầu Tống Du choáng váng khủng khiếp, cơn bực bội vô cớ dâng trào từng đợt, khiến cậu không nhịn được muốn vung nắm đấm về phía Dung Thời.
"Ra ngoài trước đã, thứ kia có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi!"
Hương rượu ngày càng nồng đậm, Dung Thời dìu cậu bước ra cửa.
Vuốt nhẹ thiết bị đầu cuối, giọng 01 vang lên trong đầu.
【Đã phá giải khóa cửa.】
Cánh cửa kim loại mở ra trước mặt hai người.
Bên ngoài là hành lang sâu hun hút, không có hương vị kia, đầu óc Tống Du tỉnh táo không ít.
"Cậu ở đây chờ tôi một chút." Dung Thời để cậu ngoài cửa rồi vòng trở lại.
Tống Du đỡ tường, trán vã mồ hôi: "Cẩn thận."
Dung Thời vừa nghĩ thật hiếm khi thấy cậu nói tiếng người thì nghe thấy cậu bổ sung: "Anh mà bị làm sao là chúng ta chết cả đôi đấy."
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Không sao đâu."
Tống Du cười nhạt: "Đừng quá tự tin vào bản thân."
Alpha sẽ không chủ động động dục, nhưng một khi chịu ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ của Omega trong kỳ mẫn cảm, thì bất kỳ hơi thở của Alpha khác đều là sự khiêu khích trắng trợn.
Lấy giá trị vũ lực của hai người, nếu điên lên thật thì sẽ đánh tới tôi chết anh sống.
"Không phải tự tin." Dung Thời nhặt bừa một cây gậy: "Tôi không bài xích chất dẫn dụ của cậu."
Tống Du ngạc nhiên, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy tiếng động loảng xoảng vang lên, cậu bèn ngó vào, Dung Thời đã đánh vỡ nát hàng loạt lọ thủy tinh kia.
Các loại hương hoa và trái cây ngọt ngào tràn ngập cả căn phòng.
Dung Thời trở về, tiếp tục dìu cậu ra ngoài: "Chỉ đập vỡ một lọ thì mục tiêu quá rõ ràng."
Thiết bị đầu cuối xẹt qua gáy Tống Du, âm thanh 01 vang lên.
【Đã thu thập chất dẫn dụ.】
Tống Du hơi bất ngờ, nói giỡn: "Chẳng thấy anh quan tâm tôi như vậy bao giờ."
Dung Thời nhìn phía trước: "Cậu là bà xã của tôi mà, nên thế."
Đầu đau nhói từng đợt, Tống Du lười đấu võ mồm, nghĩ tới thuốc trong phòng, lại nhớ đến Thỏ Thỏ, cả người trầm mặc.
Trên hành lang không có thiết bị theo dõi.
"Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?" Đi được một nửa, Dung Thời bỗng hỏi: "Cậu có từng tới chòm sao Thỏ Ngọc Gi880 không?"
Tống Du chẳng chút hứng thú đáp lại: "Chưa từng."
Ý nghĩ bị cắt ngang, cậu tức giận bảo: "Cách thức tiếp cận hơi sớm đấy, anh hai."
Dung Thời: "Gọi ông xã."
Tống Du: "Còn lâu."
Tới cuối hành lang, họ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Tần Lạc dẫn đầu, vừa thấy họ thì vội vã chạy tới.
"Anh! Làm em sợ muốn chết!"
Sắc mặt cậu ta tái nhợt, gương mặt lấm tấm mồ hôi, bỗng trông thấy Dung Thời, cậu ta kinh ngạc hỏi: "Vì sao anh cũng ở đây?"
Dung Thời: "Giúp bà xã."
Tần Lạc: "..." Vì sao anh chưa bị đập chết?