Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 17




Kênh cá cược thực ra là mục chấm điểm của giáo viên trong cuộc chiến khảo hạch mô phỏng, nhưng Tống Du đã sử dụng nó không đúng chỗ.

Trận thi đấu chưa bắt đầu, lượng khán giả đã tăng vọt.

Có người vào sau chưa rõ nguyên nhân, tuy nhiên đã quen chơi Star Wars, thấy cá cược thì chẳng hề nghĩ ngợi mà tham gia luôn, số người ủng hộ F5 ngày càng nhiều.

"Dung Thời dại dột quá, dây dưa với bọn chúng làm gì cơ chứ?"

"Chết tiệt! Em trai Thời bị người ta bắt nạt kìa!"

"Năng lực chỉ huy của Dung Thời không tồi, nhưng dẫu sao cậu ấy chưa từng học cơ giáp, có thể so tài với người ta được ư?"

"Thua thì mất mặt, thắng sẽ bị họ để ý, còn bị trả thù nữa, nói chung bước vào ngõ cụt rồi."

Trước khi trận đấu bắt đầu một phút, Tống Du khóa kênh cá cược.

Bản đồ ngẫu nhiên là một thành phố bị đánh bom, những ngôi nhà đổ nát nằm rải rác khắp nơi.

Mất vài phút làm quen với cơ giáp, Dung Thời mau chóng tìm lại cảm giác, tuy nói nhiều năm chưa sử dụng nhưng trí nhớ vẫn còn.

Hắn điều khiển cơ giáp E300 vụng về đứng ở đó, nửa phút chẳng hề nhúc nhích.

Khu bình luận...

"Hắn mắc kẹt à?"

"Có lẽ không tìm được cần di chuyển hay tay phanh chăng?"

"Ha ha ha... thế thì thi đấu gì nữa, nhận thua luôn cho xong."

Giọng Tống Du lười biếng vang lên: "Đừng đứng đực ra như thế, mau động đậy đi mà."

Bình luận đổi màu thành một chuỗi biểu tượng ha ha ha ha.

Dung Thời: "..."

Sau khi đứng hơn một phút, rốt cuộc một bộ cơ giáp E300 khác cũng xuất hiện trên màn hình chính. Trong quá trình bay, các khớp nối của nó đột nhiên tách ra, trận chiến mở màn bằng đợt tên lửa truy tung.

Bởi vì màn hình chính là góc nhìn của Dung Thời, mấy chục tên lửa đồng loạt phóng tới, màn hình tức khắc bị lấp đầy.

Chớp mắt, tiếng kim loại va chạm cực mạnh vang lên, ngay sau đó là âm thanh chập mạch điện.

Tống Du nhanh chóng chuyển góc nhìn, trong đám bụi mịt mù vì trận oanh tạc, phần đầu của cơ giáp E300 bay tới đã lõm vào thật sâu, từ vai trái đến đùi phải bị một vũ khí sắc bén bổ ra, mà đứng phía sau nó là một cơ giáp E300 khác đang cầm kiếm.

Mọi người chưa kịp phản ứng, loạt tên lửa truy tung đã phóng tới.

Cơ giáp E300 cầm kiếm kéo đối thủ ra che chắn trước mặt, rồi lập tức rút lui ngay khi tên lửa phát nổ.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, trước sau chỉ mất ba giây đồng hồ.

Khu bình luận hoàn toàn im ắng.

Tống Du: "Trận đấu bắt đầu được một phút ba mươi giây, F5 số 1 nổ tung. Dung Thời đã dùng thao tác "thần sầu" dẫn loạt tên lửa tới một tòa nhà, sau đó vung kiếm chém vào đầu đối thủ rồi cắt đứt mạch điện chính, cơ giáp E300 báo hỏng."

Qua vài giây, cuối cùng khu bình luận cũng có tín hiệu sống sót...

"Có thể thao tác như vậy được ư?"

"Một nhát kiếm khiến E300 báo hỏng! Chết tiệt! Tao đang xem phim à?"

"Ngoại trừ đợt phóng tên lửa truy tung ban đầu thì đối thủ không hề có cơ hội ra tay trước mặt Dung Thời."

"Hắn vừa cắt đồ ăn phải không?"

"Rốt cuộc nhát kiếm kia được tính toán hay chém bừa thế?"

"Dung Thời thật trâu bò!"

Chém giết xong, Dung Thời lại đứng bất động ở đó.

Lưu Hoành đang tránh phía xa thấy một màn như vậy, tức giận nện búa lên bàn điều khiển.

Đồng đội đứng bên hỏi hắn: "Hay là chúng ta cùng tiến lên đi?"

"Không được!" Lưu Hoành rống lên: "Đấu với một tân sinh viên đã mất hết thể diện lại đòi năm đánh một à? Truyền ra ngoài thì chúng ta còn mặt mũi đâu mà lăn lộn?"

Đồng đội: "Nhưng từng người tiến lên cũng mất hết thể diện rồi."

Lưu Hoành: "..." Định mệnh!

Thấy Dung Thời vẫn đứng yên đó, chẳng có ý định tấn công, Lưu Hoành đăm chiêu hồi lâu.

"Mày, mày nữa, ba đứa cùng tiến lên."

Đồng đội: "Vậy mày thì sao? Ở lại đào mồ cho chúng tao à?"

"Cút cút cút!" Tầm mắt Lưu Hoành khóa chặt Dung Thời: "Chúng ta sẽ không thua!"

Rất nhanh, ba cơ giáp E300 bay tới chỗ Dung Thời theo ba hướng khác nhau.

Có đồng đội tặng đầu cho người trước đó, ba cơ giáp E300 không dám dễ dàng tiếp cận mà dựng nòng pháo oanh tạc về phía Dung Thời theo ba phương hướng khác biệt, vụ nổ khiến mọi thứ chìm trong bụi mù.

Cho tới khi cơ giáp cảnh báo năng lượng không đủ, họ mới dừng tay.

Với mật độ và cường độ tấn công vừa rồi, mặt đất đã sớm trở thành cái hố khổng lồ có độ sâu tới mấy chục mét, đừng nói cơ giáp, kể cả chiến hạm cũng gần như bị phá hủy hoàn toàn.

Tầm nhìn không rõ, ba cơ giáp lượn vòng trên không, dùng radar dò tìm mục tiêu quân địch.

Lúc này màn hình quan sát trận chiến được chiếu từ trên cao xuống, mọi người trông thấy thật rõ ràng, cứ như Dung Thời dự đoán trước và tránh thoát mọi đòn tấn công!

Khu bình luận...

"Chết tiệt! Phía sau kìa!"

"A a a a a... phản công rồi!"

"Mẹ nó có phải ăn gian không?"

"Cứ tưởng đang xem Star Wars chứ, nhưng má ui đây chỉ là cuộc chiến mô phỏng thôi!"

Giọng Tống Du vang lên trước hình ảnh Dung Thời phá tan lớp bụi mù.

"Dung Thời phản công, siêu mã lực nhảy lên rồi lăn ngược nửa vòng, quân địch vồ hụt, Dung Thời xoay người chém thẳng vào mạch điện chính, F5 số 2 nổ tung..."

"Sau cú trượt phòng ngự bên sườn là một đòn tấn công mạnh mẽ, lấy lùi làm tiến! Anh hai giỏi quá đi~, đường cắt lệch trục mười centimet, xem ra anh hai không chịu thể hiện hết mình rồi."

"Trận thi đấu đã được năm phút hai mươi tám giây, chỉ còn lại một F5 duy nhất, bây giờ chính thức sửa tên Học viện thành trùm trường của trùm trường."

Mọi người: "..." Mẹ nó trùm trường của trùm trường là cái quỷ gì.

Lưu Hoành: "..." Ỷ vào việc mỗi mình được phép lên tiếng nên nói hươu nói vượn hả?

Khu bình luận bùng nổ, xen lẫn ý kiến nhận xét của cả huấn luyện viên...

"Dung Thời nắm bắt toàn bộ thao tác hóa giải, độ khó vượt cấp B, thế mà cậu ta xử lý thật hoàn hảo!"

"Sinh viên hệ cơ giáp năm thứ hai đây! Xin bái phục sát đất!"

"Combo này tuyệt quá! Tui cũng muốn học!"

"Nguyện ngồi xổm trên diễn đàn suốt đêm để chờ chuyên gia phân tích kỹ thuật."

"Mọi người hỗ trợ thuyết phục cậu ấy tới hệ cơ giáp học đi, thầy xin cảm ơn các em!"

"Phắn đê! Cậu ấy thuộc hệ chỉ huy của chúng tôi! Mẹ kiếp, đừng có lén lút đào góc tường!"

Sau vài phút, khu bình luận vẫn tiếp tục ồn ào.

Trong khu vực thi đấu, cơ giáp của Lưu Hoành rút kiếm bay tới trước mặt Dung Thời với khoảng cách hai mươi mét, xem tư thế này thì có lẽ hắn không định dùng vũ khí nóng.

Khi tất cả đều cho rằng Lưu Hoành cũng chẳng tránh được vận mệnh bị hạ gục trong nháy mắt thì Dung Thời chẳng tung ra đòn chí mạng nào nữa, trái lại hắn bắt đầu thăm dò đối phương.

"Đi dạo chơi hả? Có phải quá ngông cuồng không?"

"Thao tác của Lưu Hoành cũng có độ khó rất cao, ai mà ngờ hắn giỏi như vậy chứ!"

"Thành tích của Lưu Hoành chủ yếu kém ở phương diện lý thuyết, lần nào làm bài thi cũng đội sổ, thế nhưng năng lực chiến đấu thực tế luôn xếp trước."

"Em trai Thời hãy cẩn thận! Cú chém xoay ngược của Lưu Hoành rất lợi hại!"

Năng lực chiến đấu ngang nhau khiến Lưu Hoành vô cùng hưởng thụ, thậm chí đã quên mất đây là trận thi đấu đặt cược bằng danh dự.

Ngay khi Dung Thời tránh né, hắn tung đòn sát chiêu độc đáo sáng tạo.

Cả buồng lái và cánh tay phải của Dung Thời cùng lúc lọt vào phạm vi tấn công, không muốn bị nổ tung thì chỉ đành hy sinh cánh tay phải.

Trong khoảng thời gian phản ứng ngắn ngủi chưa tới một giây, hầu hết mọi người sẽ lựa chọn né tránh đòn chí mạng và bị chém đứt lìa cánh tay phải.

Khóe miệng Lưu Hoành nhếch lên được một nửa thì đột nhiên toàn bộ cơ giáp chấn động.

Mặt hắn cứng đờ, không ngờ lưỡi kiếm đã bị Dung Thời chặn đứng!

Sát chiêu dễ dàng bị hóa giải, tâm lý Lưu Hoành sụp đổ, liên tục rút lui, chống đỡ dưới đòn tấn công của Dung Thời được mười phút thì game over.

Một bên tiêu diệt và cuộc thi đấu chấm dứt.

Mọi người vẫn đang đắm chìm trong tiết tấu của trận chiến, não bộ liên tục phân tích ưu nhược điểm của các động tác.

Cuối cùng chỉ còn lại bốn chữ - Mịa! Thật trâu bò!

Giọng Tống Du kéo họ về hiện thực.

"Các thầy giáo và những bạn học thua cược, sau bữa cơm chiều xin hãy tự giác tập hợp ở ký túc xá khu A."

Khu bình luận thi nhau than vãn...

"Tui sai rồi! Tui không nên đặt cược! Chỉ lén xem thôi chẳng phải thơm hơn sao?"

"Hả? Tại sao lại phải tới khu A? Ai giải thích dùm với!"

"Tôi chỉ muốn xem họ hôn nhau thôi mà cuối cùng vẫn phải trả giá vì phạm sai lầm."

"Có cả giáo viên à? Ha ha ha... tôi đếm được mấy thầy này!"

Từ khu vực thi đấu thoát ra, Dung Thời và năm người kia xuất hiện trong căn phòng ảo.

Khuôn mặt Lục Minh từ đầu đến cuối vẫn tối sầm, vốn tưởng để sinh viên năm thứ hai đối phó với Dung Thời thì có thể hạ bớt khí thế của hắn, kết quả lại phản tác dụng!

Thế nhưng Lưu Hoành nổi tiếng hung hăng quậy phá, nhất định sẽ không chịu để yên, Dung Thời chiến thắng chỉ rước thêm phiền phức!

Đang nghĩ thế thì hắn ta thấy Dung Thời bước đến trước mặt năm người kia, hai bên bình tĩnh bắt tay nhau, chẳng có việc gì xảy ra cả.

"Kỹ năng của anh rất lợi hại." Dung Thời bắt tay Lưu Hoành, vẻ mặt vô cảm nói.

Lưu Hoành: "Mày chế giễu tao à?"

"Ý trên mặt chữ." Dung Thời rút tay về, đổi chủ đề: "Thật ra cú chém xoay ngược của anh không chứa nhiều kỹ thuật lắm."

Lưu Hoành: "..." Đệch!

Bốn người còn lại: "..." Cậu ta muốn ăn đòn phải không?

Mọi người vây xem: "..." Giáp mặt khiêu khích, chủ tịch thật kiên cường.

Lưu Hoành siết chặt nắm tay thì nghe Dung Thời nói tiếp: "Lợi hại ở chỗ nó ngược logic. Trong thời gian ngắn, thông thường người ta rất khó phán đoán theo chiều hướng ngược lại, do đó có thể giúp anh mau chóng nắm bắt được nhược điểm của đối thủ, thế nhưng một khi bị bóc trần thì sẽ mất hiệu quả."

Nói xong, Dung Thời định rời đi.

"Khoan đã!" Lưu Hoành tiến lên vài bước ngăn hắn lại.

Khu bình luận...

"Đờ mờ! Tính choảng nhau rồi hả?"

"Lưu Hoành đã bao giờ phải chịu uất ức thế này đâu, chắc chắn hắn ta sẽ trả thù, với bọn chúng thì mọi luật chơi đều vô nghĩa."

"Ban đầu chưa có gì, hiện giờ lại làm cho họ mất hết thể diện, hoàn toàn kết thù rồi."

"Nhất định họ không chịu nhận thua đâu, tôi đã biết từ trước."

Ánh mắt Lưu Hoành không cố định, hắn nắm tay che miệng hắng giọng: "Nếu biết thì nói thêm đôi câu nữa đi."

Mọi người: "?" Ơ này... màn trả thù đâu?

Dung Thời: "Một hai câu chưa thể giải thích rõ vấn đề được, tôi sẽ thảo luận với anh sau vậy."

Lưu Hoành hấp tấp: "Đã nói rồi đấy nhé!"

Giống như chậm trễ thì Dung Thời sẽ đổi ý vậy.

Mọi người: "..." Sao chẳng giống tưởng tượng gì cả.

Một số chiến sĩ dựa vào trực giác mạnh mẽ để chiến đấu, họ không thể phân tích rõ ràng ưu nhược điểm của vấn đề, nhưng tóm lại có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán chính xác.

Có vẻ như lý thuyết và thực tế hoàn toàn tách biệt, kỳ thực lý thuyết đã dung nhập vào từng tế bào trên cơ thể.

Những người này trời sinh làm chiến sĩ, và Lưu Hoành là một nhân vật xuất sắc trong đó.

Hắn là đội trưởng đội cơ giáp quân đoàn số 1, là bạn chiến đấu kề vai sát cánh với Dung Thời trải qua bao nhiêu trận chiến.

Căn phòng mô phỏng đột ngột đóng lại khiến mọi người ngẩn ngơ.

Dung Thời chủ động bước đến trước bàn Lưu Hoành: "Thêm số liên lạc đi."

Lưu Hoành ngẩn ra, mặt gỗ vươn tay, mạnh miệng bảo: "Mày... mày đừng tưởng rằng như vậy là có thể mua chuộc..."

"Đã thêm rồi, anh xem được chưa."

Lưu Hoành vội vàng tra thiết bị đầu cuối cá nhân: "Ờ, để xem nào."

Bốn người bên cạnh: "..." Ông bạn Lưu, khí thế trùm trường của mày đâu rồi?

Thiên Phàm lẳng lặng lưu trữ video trận chiến xong rồi mới bước tới hỏi: "Thế nào? Đã chịu công nhận kết quả này chưa?"

Lúc này Lưu Hoành mới nhớ ra, khuôn mặt nghẹn tới mức vặn vẹo, cuối cùng hắn bình tĩnh lại: "Là năng lực bản thân không bằng người, mày muốn xử phạt bọn tao thế nào thì cứ làm đi!"

"Lưu Hoành à!"

"Không được, cứ thế mà quyết không được đâu!"

"Sẽ xử phạt ư? Tao không đồng ý!"

"Câm miệng." Sắc mặt Lưu Hoành khó coi: "Đi thôi."

"Khoan đã." Dung Thời gọi họ lại.

Toàn bộ sinh viên năm thứ hai tới dự thính đều nhìn sang bên này.

Vẻ mặt Dung Thời thản nhiên: "Tôi nói nhượng bộ tức là tôi sẽ tiếp quản vụ này, chứ không phải tôi thắng thì tôi sẽ xử phạt các anh."

Alpha cao gầy bên người Lưu Hoành nhịn không được hỏi: "Nghĩa là sao?"

"Trước khi hoàn toàn nắm rõ vụ việc, tôi sẽ không xử phạt ai hết." Dung Thời nhìn sắc mặt họ dần trở nên kinh ngạc, lạnh nhạt nói: "Là bên thắng, tôi có quyền yêu cầu các anh phối hợp điều tra."

Những người khác nghe đến choáng váng.

Lời này có ý gì?

Tưởng Tinh Trạch đã điều tra rõ, vậy sao lại muốn điều tra thêm lần nữa? Chẳng lẽ tính giúp bọn hắn lật lại vụ án sao?

Đám sinh viên ngẩn ngơ, F5 cũng sững sờ, chỉ có Thiên Phàm nhịn không được cong khóe miệng.

Xong bữa cơm chiều, cạnh sân thể dục ký túc xá khu A có một nhóm sinh viên đang chơi bóng rổ thì chợt nghe thấy âm thanh rầm rộ và tiếng hô vang dội, họ giật mình tới mức quẳng cả bóng vào rổ đội nhà.

"Dung papa, con sai rồi!... Dung papa, con sai rồi!"

Một đội ngũ khổng lồ chạy chầm chậm, vừa chạy vừa hô to, âm thanh và tiết tấu dậm chân đặc biệt chuẩn.

"Họ bày trò gì thế? Dung papa là ai vậy?"

"Ô! Tao nhìn thấy cả huấn luyện viên lớp mình kìa! Còn có ông thầy dạy lý luận cơ giáp nữa!"

Mấy giáo viên chạy xen lẫn với sinh viên, đỏ mặt hô khẩu hiệu.

Đúng là bị hố đến thảm!

Trên ban công ký túc xá, Dung Thời đứng song song với Tống Du.

【Dung papa, con sai rồi... Dung papa, con sai rồi Q^Q, đừng khấu trừ đá năng lượng của con nhá, lần sau con còn dám... không dám nữa!】

01 cũng chạy theo đám đông dưới tầng, hô vang khẩu hiệu.

Dung Thời gạt ngón tay, ẩn nó đi.

Tống Du cười không ngừng: "Tiếc quá, chưa trao được nụ hôn đầu."

Dung Thời lạnh lùng: "Cho không cũng chẳng thèm lấy."