Tống Du mới được Dung Thời hỗ trợ tạo ấn tượng tốt trước mặt công chúng, bây giờ tự dưng để lộ vụ bê bối với Omega, thế chẳng khác nào nâng người lên cao rồi hung hăng ném xuống.
Lợi dụng ưu thế của địch để biến thành ưu thế của mình, thủ đoạn của Kỷ Linh tuy đơn giản, thô bạo, nhưng chính là đòn phản công hiệu quả nhất.
"Mày muốn làm với Alpha?" Tống Kha đánh giá Tống Du, ánh mắt đáng khinh: "Vậy thì khó gì, để tao gọi vài Alpha mạnh mẽ hơn nó tới hầu hạ mày, đảm bảo sẽ khiến mày ngây ngất...!"
Đang nói thì vật gì đó bất ngờ phóng tới, Tống Kha thót tim, chật vật né sang bên cạnh.
Phập!
Một con dao ăn bay vụt qua tai hắn, cắm vào chiếc kệ bằng gỗ quý sau lưng.
Tống Du lại cầm nĩa từ trong tủ ra, đặt trên tay ngắm nghía.
"Anh cũng hiểu biết quá nhỉ, chắc là thường xuyên lặng lẽ trốn đi hưởng thụ."
Tống Kha sợ hãi mặt tái nhợt, lại bởi vì lời nói của Tống Du mà tức giận mặt đỏ bừng.
"Tống Du! Tao đệch cmm!"
"Chẳng phải mẹ tôi đang ngồi ngay bên cạnh anh sao?" Tống Du giễu cợt: "Tùy anh thôi."
Tống Kha ngẩn ra, liếc nhìn thì thấy Kỷ Linh sa sầm mặt, hắn rùng mình, rụt cổ lại, chẳng dám ho he nữa.
Ba mặt của căn phòng đều là cửa sổ trong suốt từ sàn lên tới trần nhà, Kỷ Linh vẫy tay, quân cảnh vệ kéo tới bao vây kín kẽ phía bên ngoài, vũ khí trong tay đồng loạt nhắm thẳng vào Dung Thời và Tống Du.
"Thế nào? Mày đợi tao phải mời à?" Bị Tống Kha phá bĩnh, Kỷ Linh nóng nảy: "Còn lằng nhằng nữa chỉ sợ phụ vương mày không kịp gặp mày lần cuối đâu."
Ánh mắt Tống Du hơi đổi, nụ cười trên môi biến mất.
Nhưng chỉ trong tích tắc lại trở về dáng vẻ không quan tâm.
"Ông hãy nghĩ cho kỹ." Cậu quẳng nĩa xuống, đáy mắt lạnh lẽo: "Nếu để mấy lão già kia biết tôi cũng hứng thú với Omega, chỉ sợ rằng lập trường của họ..."
Vừa nghe thế, Tống Kha hoảng sợ.
Sau khi Tống Du bẻ cong bản thân, có rất nhiều cỏ đầu tường* hướng về phía hắn.
(Cỏ mọc đầu tường vốn yếu ớt, đong đưa theo chiều gió, dùng để chỉ người thiếu kiên định, gió chiều nào theo chiều nấy)Nhưng bây giờ hắn lại vướng vào mấy vụ bê bối, sự nghiệp chịu ảnh hưởng nặng nề, phụ vương cũng thay đổi hẳn thái độ đối với hắn.
Tống Du thì trái lại, ngoại trừ kết hôn đồng tính, hầu như mọi chuyện đều tích cực, thậm chí hai hôm nay còn vô cùng nổi bật, gây thiện cảm với biết bao nhiêu người.
Trong hoàn cảnh đó, nếu tin đồn Tống Du ngủ với Omega truyền ra, đối với dân chúng có lẽ chỉ là một vụ bê bối, nhưng đối với cỏ đầu tường, chắc chắn là sự kiện lớn ảnh hưởng tới lập trường của họ.
Bỗng dưng Tống Kha chẳng thể xác định, nếu chuyện thật sự xảy ra, thì với Tống Du rốt cuộc là tốt hay xấu.
"Ba." Hắn cẩn thận bước đến bên cạnh Kỷ Linh, hạ thấp giọng: "Hay là chúng ta đổi sang Alpha..."
"Câm miệng!" Kỷ Linh quát khẽ.
Chừng nào chưa khống chế Tống Du trong tay, chừng đó ông ta không thể ngủ yên.
Chỉ cần khống chế thành công, vượt qua cửa này, chẳng phải sống chết của Tống Du sẽ phụ thuộc vào ông ta hay sao?
Kỷ Linh nhìn Tống Du: "Rốt cuộc có làm không?"
Bị vô số họng súng nhắm vào, Tống Du liếc nhìn hai bên rồi rảo bước về phía tấm rèm.
Mới một bước đã bị Dung Thời kéo cổ tay.
"Thân là Omega, vì sao ông lại muốn biến Omega thành công cụ?" Dung Thời nhìn thẳng vào Kỷ Linh: "Không cảm thấy sợ hãi ư?"
"Sợ hãi?" Kỷ Linh cứ như nghe thấy điều gì đó thật nực cười: "Omega không phải trời sinh chính là công cụ sao? Chẳng qua tao nhìn nhận vấn đề thẳng thắn hơn kẻ khác mà thôi."
Câu trả lời khiến Dung Thời bất ngờ, nhưng rồi hắn lại cảm thấy cũng phải thôi.
Ông ta chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Kỷ Minh, lại trưởng thành trong hoàn cảnh méo mó, thế nên tam quan cũng vặn vẹo, căn bản không thể dùng tư duy người bình thường để phỏng đoán logic hành vi của ông ta.
"Đằng nào mày cũng tới, tốt nhất cứ ngồi đó mà thưởng thức đi." Kỷ Linh hất cằm, ra hiệu cho Dung Thời ngồi xuống chiếc sô pha đối diện tấm rèm: "Kịch hay chẳng có ai xem thì thật là đáng tiếc."
Tống Du lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Linh, gạt tay Dung Thời, bước về phía tấm rèm: "Đúng thế, nhưng tấm rèm này vướng víu quá, phải vén cao lên, không thì anh hai tôi chẳng nhìn rõ đâu."
Tấm rèm được vén lên, Dung Thời lại trông thấy Omega kia, đối phương hệt con rối gỗ vô hồn, dạng chân ngồi trên giường, không hề phản kháng lại số phận.
Bàn tay Dung Thời đặt trên đầu gối siết lại, đốt xương trắng bệch.
Chẳng biết vì sao, hắn lại liên tưởng tới ba và Miên Miên.
Nếu có kẻ dám đối xử với họ như vậy...
Kỷ Linh và tổ chức sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.
Trong phòng tắm, Tống Du cởi quần áo, trên lỗ thông gió đột nhiên xuất hiện những sợi tơ màu xanh lam, chúng khẽ khàng chảy xuống từng đợt, sau đó hội tụ thành một quả cầu nhỏ lơ lửng.
【00: Cậu chủ, đã rà quét tình hình quân lính trong cung.】
"Ừ." Tống Du để nó ẩn vào mái tóc, nghĩ đến sự việc kế tiếp, cậu thấp giọng hỏi: "01 đâu?"
【00: Anh hai đang rà quét tình hình phân phối vũ khí hạng nặng.】
Nước ấm chảy xuống đầu, Tống Du ngẫm nghĩ.
"Mày nhờ nó giúp tao một việc."
Bên ngoài, người trong phòng đều đang đợi Tống Du tắm xong.
Qua khóe mắt, thấy Tống Kha đổi chân tới lần thứ bảy, ngón tay bấu vào tay vịn, thoạt nhìn tâm trạng bứt rứt không yên, Dung Thời bèn khẽ gọi: "Đại điện hạ."
Tống Kha cảnh giác trợn mắt: "Cái gì?"
Dung Thời nhìn cửa phòng tắm, giọng lạnh nhạt.
"Lần đầu tiên gặp anh tôi rất ngạc nhiên, bởi vì thấy anh chẳng giống ai cả."
Ngón tay Tống Kha cứng đờ, trong tích tắc gương mặt tối sầm: "Thúi lắm! Họ đều bảo tao giống hệt phụ vương!"
"Thật á? Thoạt nhìn đúng là giống hệt, nhưng ngắm kỹ lại thấy không phải." Dung Thời cố tình liếc Kỷ Linh: "Hôm nay được chứng kiến cảnh tượng này, tôi chợt nghĩ..."
Nói nửa chừng thì dừng lại, Tống Kha tò mò, mặc dù biết rõ Dung Thời chẳng thốt ra nổi lời gì hay ho, tốt nhất đừng có mà nghe.
Nhưng ngẫm nghĩ, bụng dạ cứ cồn cào.
Hắn cảm giác, Dung Thời có thể cởi bỏ mối nghi ngờ bấy lâu nay của hắn.
Hắn vội vã liếc nhìn Kỷ Linh rồi quát: "Nghĩ gì?"
Dung Thời hơi cong khóe môi, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Lẽ nào anh cũng được sinh ra từ phương pháp này? Chỉ có điều không biết bệ hạ hay Alpha khác bị ép buộc, thật khó mà nói."
"Mày lảm nhảm bậy bạ cái gì?" Tống Kha phản bác rồi rút súng chĩa vào Dung Thời, tức giận đến mức cổ nổi đầy gân xanh: "Mẹ kiếp đừng tưởng tao không dám giết mày!"
Dung Thời thản nhiên nói tiếp: "Một Omega chỉ lo việc lớn như vương hậu, làm sao có thể cam lòng sinh con cho Alpha? Alpha xứng đáng ư?"
Nói xong, hắn thấy Kỷ Linh hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt lộ vẻ đắc ý rồi mau chóng che giấu.
"Mày câm miệng cho tao!"
Tống Kha vốn dĩ đang hoảng loạn, bây giờ lại bị đâm trúng tim đen, cho dù chưa kịp nghĩ kỹ lời Dung Thời nói, trái tim hắn vẫn trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn Kỷ Linh, nôn nóng muốn ông ta lên tiếng thừa nhận mình.
Kỷ Linh cười khẩy, không hề dao động.
"Dung Thời, mày chơi chiến thuật tâm lý rất giỏi, muốn sống hãy câm miệng ngay lập tức."
Dứt lời thì cửa phòng tắm mở.
Tống Du tóc ướt khoác áo tắm dài bước ra, thời điểm đối diện với Dung Thời, cậu còn nháy mắt: "Anh hai, ngắm cho kỹ, đừng có phân tâm nhé."
Dung Thời: "..."
Thời điểm làm việc lớn đừng có trêu chọc nhau chứ.
"Nào, bắt đầu phát trực tuyến thôi." Tống Du bước tới bên cạnh giường, nói với Beta kia: "Xuất hiện trước toàn bộ Đế Quốc, nhớ chụp cho tôi vài bức ảnh thật đẹp vào."
Cậu bình tĩnh như vậy khiến Beta luống cuống.
Ai không biết còn tưởng hắn sắp quay một bộ phim bom tấn đàng hoàng.
Chương trình phát trực tuyến được thực hiện trên nền tảng xã hội có lượng truy cập cao nhất, còn trả tiền để ghim lên vị trí đầu, thế nên số người online tăng chóng mặt.
Tống Du quay lưng về phía màn hình, tay cầm vạt áo kéo sang hai bên.
Màn hình phát trực tuyến phóng đại giữa không trung, Kỷ Linh và Tống Kha thấy Tống Du lộ nửa bả vai, đáy mắt cả hai hiện vẻ cười cợt đắc thắng.
"Cái gì thế? Sao lại là giường, thoạt nhìn không phải hình ảnh đứng đắn."
"Giường xa hoa thế, ồ, ai kia nhỉ, chân dài quá!"
"Chết tiệt! Chưa gì đã cởi quần áo rồi sao?"
"A a a! Nhịn không được phải dụi mắt một chút, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm chứ."
Khu bình luận bàn tán xôn xao, tất cả đều cảm thấy khó hiểu, ngay khi người kia lộ bả vai, màn hình chuyển đổi chớp nhoáng.
Một Alpha nhắm nghiền đôi mắt nằm trên giường, một Omega đứng bên cạnh.
Omega có mái tóc đen và đôi mắt phượng đen tuyền quyến rũ, đôi má trẻ con bầu bĩnh chưa hoàn toàn biến mất.
Cho dù cách màn hình, cũng có thể thấy rõ ánh mắt cậu ta nhìn Alpha trên giường mang đầy vẻ khinh miệt.
Một Omega khác bước từ trên giường xuống với bàn tay dơ bẩn, đưa một ống nghiệm cho cậu ta.
Cậu ta dùng khăn nhận lấy, một tay cầm nó để ra xa, tay còn lại thì bịt chặt mũi.
"Nhiều thế, đủ để tạo một tinh cầu trẻ con."
Omega kia hỏi: "Ngài muốn tự mình mang thai ư?"
"Sao có thể?" Cậu ta tỏ vẻ ghê tởm: "Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi, ai muốn tự mình mang thai chứ?"
Phòng phát trực tuyến yên lặng một lát rồi dậy sóng, làm cho mạng xã hội lag tầm mười giây.
"Tôi không hoa mắt đấy chứ? Đây hẳn là vương hậu điện hạ?"
"Vương hậu điện hạ hiếm khi xuất hiện nên chẳng biết Omega đó có phải là ngài ấy hay không, thế nhưng người nằm trên giường chắc chắn là bệ hạ!"
"Bọn họ đang làm gì? Có phải là lấy trộm... của bệ hạ..."
"Mất cảnh giác nên bất ngờ bị chứng kiến, móa, liệu tao có bị diệt khẩu hay không!"
"Các anh em, thoạt nhìn bệ hạ rất trẻ, hình như không phải chuyện mới phát sinh đâu, mà là chuyện xảy ra rất nhiều năm về trước."
"Trời đất ơi! Sắp xảy ra chuyện lớn rồi! Mau thoát ra ngoài, đừng có xem nữa!"
Bao nhiêu người khuyên nên từ bỏ, thế nhưng nói hay hơn làm, người xem livestream tăng gấp bội, nhanh chóng đạt hơn trăm triệu.
Trong phòng, Kỷ Linh đứng bật dậy, không thể tin những gì mắt thấy.
Tại sao sự việc lúc đó bị ghi hình? Lại còn bị phát sóng!
Không thể nào! Chắc chắn không có khả năng!
Tống Kha chứng kiến màn này, trái tim như vỡ vụn.
Lảo đảo ngồi xuống ghế, đầu óc không ngừng kêu ong ong, cả người hắn ngây ngốc.
Lúc màn hình chuyển đổi, Tống Du nhanh chóng khép vạt áo, dùng dao đánh ngất Omega trên giường, sau đó chân quét ngang hất Beta xuống đất.
Cùng lúc, Dung Thời ra tay nhanh như chớp, túm lấy Tống Kha, khóa chặt cổ rồi giữ trước người.
"Đừng động đậy."
Lúc quân cảnh vệ xung quanh phản ứng thì đã chậm.
Kỷ Linh trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu, nhìn họ với ánh mắt nham hiểm: "Chúng mày vừa làm gì?"
Trước hàng trăm họng súng, Tống Du bình tĩnh bước đến bên cạnh Dung Thời: "Chẳng phải ông muốn xem phát trực tuyến hay sao? Lên giường nhàm chán lắm, vẫn là thứ này đặc sắc hơn."
"Tắt đi!" Kỷ Linh khản cổ hét lên, giờ phút này ông ta không tài nào ung dung như lúc nãy: "Muốn sống thì tắt ngay đi cho tao!"
Dung Thời: "Muốn con trai ông sống thì mau bảo họ rút lui."
Tống Kha trố mắt hồi lâu mới phản ứng lại, thể xác và tinh thần chịu đả kích nghiêm trọng, cứ như toàn thân bị bắn thủng lỗ chỗ.
"Mày dám!" Kỷ Linh tức giận không để đâu cho hết: "Bắt cóc hoàng thất là tội nặng, được phép giết chết tại chỗ!"
Ông ta ra hiệu cho quân cảnh vệ tới gần rồi bổ nhào qua định tắt thiết bị phát sóng, lại bị Tống Du dùng một đòn khống chế, khóa chặt cổ và ấn vào tường.
"Với công phu mèo ba chân này thì bóp chết ông còn dễ hơn bóp chết một con kiến." Tống Du lạnh nhạt, gằn từng câu từng chữ: "Thế mà phụ vương lại để một gã hề như ông nhảy nhót gây sóng gió bao nhiêu năm như vậy."
Kỷ Linh ánh mắt lung lay, đột ngột giải phóng chất dẫn dụ.
Cả Alpha và Omega đều bị chất dẫn dụ ảnh hưởng, lại tùy thể trạng từng người mà hứng chịu những ảnh hưởng bất đồng.
Kỷ Linh là Omega đã trải qua cải tạo, chất dẫn dụ mạnh hơn Omega khác gấp bội, hơn nữa cảm xúc phẫn nộ khiến chất dẫn dụ của ông ta vô cùng hung hãn.
Tống Du đứng mũi chịu sào, thái dương đau nhói, trong tích tắc ánh mắt trở nên mơ hồ.
"Tiểu Du!" Dung Thời nổi giận, liếc mắt quan sát toàn bộ tình huống xung quanh.
Có vài tên cảnh vệ thừa dịp Tống Du choáng váng, nâng súng lên.
Trong nháy mắt, chất dẫn dụ ngang ngược của Alpha bất thình lình giải phóng, nhanh chóng khuếch tán, tràn ngập không gian.
Hương rượu mãnh liệt đến tận cùng, mỗi hơi thở hệt như hít phải dao băng, đâm vào lục phủ ngũ tạng, hóa thành dung nham nóng bỏng, chảy ra từ bên trong cùng với máu và thịt.
Máu tươi đầm đìa, đau đớn khủng khiếp.
"Ư...!"
Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Những tên cảnh vệ sức chịu đựng kém vừa ngửi thấy chất dẫn dụ đã ngã xuống đất, lăn lộn co giật.
Còn lại những tên cảnh vệ sức chịu đựng tốt hơn cũng không kháng cự nổi bản năng khi bị trấn áp của Alpha, tựa như tảng đá khổng lồ đè trên đỉnh đầu, nhẫn nhịn chừng vài giây đã khuỵu gối, kiệt sức không thể nâng nổi khẩu súng.
Chất dẫn dụ Kỷ Linh vừa giải phóng tức khắc bị trấn áp.
Dính đòn tấn công trực diện từ chất dẫn dụ của Alpha, sắc mặt ông ta tái nhợt khác thường, bản năng sợ hãi khiến toàn thân run bần bật.
Tống Kha gần Dung Thời nhất nên hứng chịu đòn tấn công mạnh nhất.
Hắn kêu lên thảm thiết, toàn thân run lẩy bẩy, đôi mắt không ngừng trợn trắng, dường như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Toàn bộ không gian, mỗi Tống Du chẳng hề bị ảnh hưởng.
Sau khi đảm bảo tất cả đã mất đi sức chiến đấu, Dung Thời mới quay sang nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng.
Trước kia cha thường nói, chỉ biết dùng giới tính để trấn áp ai đó là biểu hiện của sự kém cỏi.
Hoàn toàn đồng ý với quan điểm của cha, hắn cũng cho rằng chất dẫn dụ không nên trở thành phương tiện hay vũ khí tấn công, và luôn luôn tuân thủ nguyên tắc này.
Nhưng để bảo vệ người mình yêu, mọi nguyên tắc có thể bị phá vỡ...
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Meo Meo: Bao nhiêu người ngửi thấy chất dẫn dụ của bà xã, tổn thất quá lớn.
Dung Thỏ Thỏ: Xoa xoa đầu, lần sau bắt họ trả tiền.
Mọi người: Chúng tôi có muốn ngửi đâu!
# Chỉ có một cái mạng, là tôi không xứng #