Chương 96 Là sợ bà chủ ghen sao?
“Không nghe nói gì sao? Hình như cô Giản muốn kết thông gia với nhà họ Hoắc, gả cho ngài Cửu Hoắc”
Có thể có người không biết cô Giản là ai, nhưng ngài cửu Hoắc thì hầu hết mọi người đều đã nghe qua.
Nhất là những người trong nhà có chút tiền và quyền thế, đương nhiên không thể không biết tiếng tăm của Hoắc Việt Bách.
Nói đến chuyện phiếm của một nhân vật lớn như Hoắc Việt Bách, không ít người tò mò đi qua đó.
Người bạn học kia tỏ vẻ thần bí nói: “Tôi nghe nói.”
“Tôi nghe nói cô giản và ngài Cửu Hoắc đã có hôn ước từ lâu, hơn nữa còn là ngài Cửu tự mình đặt ra, chỉ đích danh muốn kết hôn với Giản Ngưng Tuyết. So với nhà giàu sang quyền thế không có chút tình cảm nào mà nói, đây nhất định là tình yêu đích thực nhỉ?”.
Các sinh viên khác gật đầu: “Không sai, thân phận ngài Cửu như vậy thì không cần phải kết hôn thương mại. Anh ấy lấy cô giản nhất định là vì tình yêu”
Lâm Khiếu Phương ở cách đó không xa nghe được câu này, trong lòng yên lặng phản bác.
Người có hôn ước với ngài Cửu rõ ràng là “cô Ngữ” ở trong miệng ngài Cửu.
Mặc dù không biết cô Ngũ rốt cuộc là ai, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh ta, sở dĩ ngày đó ngài Cửu đến cục dân chính nhất định là hướng về phía cô Ngũ.
Chỉ tiếc là hôm đó cô Ngủ không đến cục dân chính, cũng không muốn gả cho ngài Cửu, lúc này ngài Cửu mới cưới bà chủ Hoắc…
Hoắc Việt Bách khinh thường nhìn lướt qua đám người Giản Ngưng Tuyết, thản nhiên hỏi: “Diệp Mộc Châu đâu?”
“Bà chủ vừa mới lên xe, chắc là đang ở trên xe chờ ngài.”
Hoắc Việt Bách ừ một tiếng, sau đó tuỳ ý nói: “Có những lời bàn tán tôi không muốn nghe”.
Lâm Khiếu Phương chợt sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ”.
Trước kia ngài Cửu chưa bao giờ quan tâm người khác
nói như thế nào, nhưng bây giờ vậy mà lại muốn anh ta đi giải quyết những lời đồn đãi như ‘Ngài Cửu và cô Giản yêu nhau này.
Là sợ bà chủ ghen sao?
Giản Ngưng Tuyết mang theo một đám vệ sĩ cực kỳ phô trương đi lại trong sân trường Thanh Kiều.
Rất nhiều sinh viên đều đang lén vây xem cô ta, con gái nhà quyền quý quả là xinh đẹp và xa hoa đến độ bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Bỗng nhiên có một vệ sĩ đi xuyên qua đám người, nói gì đó ở bên tai Giản Ngưng Tuyết. Sắc mặt giản Ngưng Tuyết biến đổi: “Anh ấy đi rồi? Đi cùng ai?”.
Vệ sĩ gật đầu: “Là… là… rời đi cùng với Diệp Mộc Châu.”
“Diệp Mộc Châu!” Con mắt Diệp Ngưng Tuyết như muốn nứt ra, hai tay đan vào nhau, con khốn này!
Anh Việt Bách biết hôm nay cô ta muốn đến, vậy mà lại đi cùng với con nhỏ Diệp Mộc Châu đáng chết kia!
Cho rằng có anh Việt Bách che chở, cô ta không thể làm gì đúng không!