Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Chương 90: Thảo Nào Ngài Cửu Chướng Mắt Giản Ngưng Tuyết




Chương 92 Em không muốn giết chị

Lời còn chưa nói xong, bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Mấy người bọn họ vô thức quay đầu lại.

Chỉ nhìn thấy mấy vệ sĩ đang đứng quây thành vòng tròn, người vệ sĩ đứng đầu cung kính bước đến trước mặt Diệp Mộc Châu: “Cô Ngũ, thứ cô muốn đã mang đến rồi”

Diệp Mộc Châu khẽ lộ ra một nụ cười vui sướng: “Được, bắt đầu đi.”

Lời vừa dứt, bảo vệ lập tức vây lấy Diệp Khánh Thy, chặn Trần Nguyên Nhã và Hoắc Ngạn Lâm ở bên ngoài!

Diệp Mộc Châu từ từ lấy ra tấm chi phiếu, điền lên vài con số, sau đó nhẹ nhàng vứt xuống trước mặt Diệp Khánh Thy.

“Một trăm mươi tỷ, em gái, nhận đi.”

Diệp Khánh Thy lập tức cảm thấy có điều chẳng lành: “Chị, chị muốn làm gì?”

“Không làm gì cả.” Diệp Mộc Châu uống một ngụm trà vệ sĩ đưa đến, giọng nói rất bình thản: “Một trăm tám mươi tỷ, mua cái mặt của em, đánh”

Cái gì? Con ngươi Diệp Khánh Thy co rút lại!

Còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn xuống, sau đó, hai vệ sĩ một trái một phải cùng tát cô ta.

Mặt Diệp Khánh Thy lập tức sưng lên!

Da đầu Hoắc Ngạn Lâm tê rần: “Diệp Mộc Châu, mau bảo bọn họ ngừng tay lại! Nói thế nào đi nữa thì Diệp Khánh Thy cũng là em của cô, cô quậy như thế còn chưa đủ sao!”

Diệp Mộc Châu chơi đùa với con dao trong tay, thờ ơ nói: “Tôi cũng có không ít tiền, thế nào? Cho phải cô ta mua cái

mạng của tôi một tỷ tám, không cho phải tôi lấy một trăm tám mươi tỷ mua mặt của cô ta sao?”

Vệ sĩ dẫn đầu khẽ cười: “Cô Ngũ, nói với anh ta làm gì?

Nếu cô Ngũ đã không muốn đánh vậy thì mở đoạn camera lên, không biết chuyện cô Diệp cô ý mưu sát chị của mình truyền ra bên ngoài, thì danh tiếng của cô Diệp sẽ như thế nào?”

| Diệp Mộc Châu gật đầu: “Anh nói đúng, tôi đánh Diệp Khánh Thy là còn tốt cho cô ta, đánh tiếp đi.”

Trần Nguyên Nhã tức giận: “Diệp Mộc Châu, cô đúng là hèn hạ!”.

Vào một tiếng, con dao trong tay Diệp Mộc Châu, cắm. thẳng lên vách tường sau lưng Trần Nguyên Nhã.

“Nhân lúc tâm trạng tôi còn đang vui vẻ, cô câm miệng lại đi.”

“Diệp Mộc Châu!” Hoắc Ngạn Lâm nhìn thấy con dao kia rét run, làm sao anh ta có thể ngờ được Diệp Mộc Châu sẽ trở nên thế này.

Hết bạt tại này đến bạt tại khác tát vào mặt Diệp Khánh Thy, quả thật là đánh cô ta đến mức sắp ngất xỉu.

Diệp Mộc Châu thưởng thức một lát mới quơ tay: “Dừng lại.”

Diệp Khánh Thy lập tức xụi lơ, miệng lẩm bẩm, nói gì đó: “Em không muốn giết chị, chị ơi, em không có.”

Diệp Mộc Châu nhìn về phía vệ sĩ.

Vệ sĩ dẫn đầu xẹt qua một nụ cười, lại đưa ra một từ chi phiếu: “Cô Ngũ của chúng tôi nói, đây là chi phiếu một tỷ tám, cho cô Diệp Khánh Thy, dù sao cô Diệp nói cái mạng cô Ngũ là con gái của nhà họ Diệp chỉ đáng một tỷ tám”.

“Thế thì cô Diệp Khánh Thy là con riêng của người thứ ba mang về, đương nhiên không đáng một tỷ tám..”

Lúc này, bên ngoài hành lang.

Hoắc Việt Bách xẹt qua một nụ cười. “Cô Ngũ? Thật thú vị.” Nếu gọi cô ấy là cô Ngũ… cô ấy là Tiểu Ngũ sao?