Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Chương 81: Con Dâu Của Dì Nhất Định Phải Là Cháu




Chương 83 Diệp Mộc Châu Diệp nghi hoặc.

Bà Hoắc cười lạnh: “Diệp Mộc Châu, cô không dọn đi, chắc không phải là vì tiền đấy chứ? Kẻ nghèo hèn như cô chắc chưa từng nhìn thấy khối tài sản của nhà họ Hoắc, cho nên đã bị đồng tiền làm mờ mắt, đến tiểu tam cũng dám làm, tôi có cô mười lăm tỷ, rời khỏi Việt Bách!”

Ôi, đang diễn phim truyền hình sao?

Chỉ có mười lăm tỷ, bà chủ Hoắc sống ở nhà họ Hoắc hình như cũng không dễ chịu gì.

Đột nhiên Diệp Mộc Châu cảm thấy nhàm chán, cô cũng có tiền, tùy ý nhận. một nhiệm vụ cũng đã có mấy trăm tỷ, nhưng bà Hoắc nãy cứ cho rằng mười lăm tỷ có thể làm nhục được cô.

Từ trước đến nay Diệp Mộc Châu không phải là người có thể nhịn, bà Hoắc nói như vậy thì dù sao cô cũng phải làm cái gì đó, thế nhưng.

Từ trước đến nay Diệp Mộc Châu không phải là người có thể nhịn, bà ta đã nói như vậy thì dù sao cô cũng phải làm gì đó, nhưng.

Lại có một người nhanh chân hơn cô.

Người đàn ông từ trên lầu đi xuống, giọng nói rất trầm ổn, nhưng lại vô cùng uy nghiêm.

Ánh mắt của Hoắc Việt Bách lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, không có chút cảm tình: “Người thứ ba? Tôi cưới hỏi cô chủ Hoắc đằng hoàng, sao vào miệng cố Giản lại thành người thứ ba thế, rốt cuộc là có ý gì? Giản Ngưng Tuyết, hôm đó tôi đến cục dân chính, không phải để cưới cô, trong lòng cô tự hiểu rõ.”

Sắc mặt Giản Ngưng Tuyết trắng bệch ra!

Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn Hoắc Việt Bách bước từng bước thong thả, đứng bên cạnh Diệp Mộc Châu, không hề để ý tới bất kỳ ai, nắm lấy tay cô.

Diệp Mộc Châu Diệp nghi hoặc.

Đây là lần thứ hai Hoắc Việt Bách nói, hôm đó đến cục dân chính không phải là vì muốn lấy Giản Ngưng Tuyết.

Nhìn sắc mặt của Giản Ngưng Tuyết, quả thực đúng là như vậy. Thế thì… Hôm đó rốt cuộc Hoắc Việt Bách đến cục dân chính làm gì?

Sắc mặt Giản Ngưng Tuyết trắng bệch: “Anh Việt Bách, em… Em và dì Tình chỉ nói đùa với cô Diệp, em… em thật sự không muốn ở phòng Vườn Lê..”

Hoắc Việt Bách: “Tôi không phải là anh của cô, cô Giản ăn nói cẩn thận.” Diệp Mộc Châu: “…”

Tên khổn Hoắc Việt Bách này, không phải rất thích được người khác gọi là “anh Việt Bách” à? Sao Giản Ngưng Tuyết mới gọi một tiếng, anh đã trả lời thẳng thừng “Tôi không phải là anh của cô” vậy.

Vẻ mặt Giản Ngưng Tuyết rất khó coi, day cánh môi, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không sao… Em không ở phòng Vườn Lê cũng không sao, thể em… thế em ở phòng cho giúp việc nhé.”

Bà Hoắc nghe thấy vậy, hung hăng chỉ về phía Diệp Mộc Châu: “Thế nào, Việt Bách vừa đến là cô bắt đầu mách lẻo? Ngưng Tuyết là bà chủ tương lai của nhà họ Hoắc, là vợ tương lai của Việt Bách, sao con bé lại ngủ ở phòng người giúp việc được? Loại con gái không đứng đắn như cô ở phòng Vườn Lê, xứng sao?”

Diệp Mộc Châu bật cười, câu nào của cô nói để Giản Ngưng Tuyết ở phòng cho người giúp việc?

Hai người này không phải là đồ ngốc đấy chứ?