Chương 7: Cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu rời xa ngài Cửu?
Hoắc Ngạn Lâm không cảm thấy câu này có gì không ổn: “Cho nên, cô hãy ra mặt giải thích đi, Khánh Thy không phải là người thứ ba, người hôm qua kết hôn với tôi chính là cô ấy.
Còn cô vì muốn cướp em rể nên mới đến trước cửa cục dân chính làm loạn” Diệp mộc Châu cười nhạt, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Anh Hoắc, anh cho rằng tôi sẽ chịu nhận cái lỗi này sao?”
Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày: “Chuyện này sao lại gọi là nhận lỗi? Cô là người của nhà họ Diệp, bây giờ nhà họ Diệp vì sự cố này mà gặp ảnh hưởng không nhỏ, cô làm chuyện này là vì tốt cho nhà họ Diệp mà thôi.”
“Đã là người nhà họ Diệp, vì nhà họ Diệp mà hy sinh, có gì không đúng sao?”
Ồ, vì nhà họ Diệp, phải tự mình thừa nhận mình là người thứ ba, nhường chỗ cho người thứ ba thực sự ư? Diệp mộc Châu dùng đầu ngón tay cuộn tóc: “Thật xin lỗi anh Hoắc, là ai.
cho anh cái suy nghĩ này, để anh cảm thấy tôi là một thánh mẫu vậy? Nếu đầu óc có vấn đề thì nên đi khám đi, anh đi ra ngoài quẹo trái là sẽ thấy một bệnh viện trị bệnh não, không cần phải cảm thấy tự ti đâu, loại bệnh này có thể chữa khỏi được”.
Giọng điệu của Hoắc Ngạn Lâm đầy thất vọng, nhưng dường như đang tha thứ cho những rắc rối vô lý mà cô gây ra: “mộc Châu, rốt cuộc cô không hài lòng với cái gì, chiếc bình hoa di động như cô, hơn nữa còn không ai trị nổi, căn bản không xứng với tôi.
Khánh Thy là một tài nữ, chỉ khi ở bên cạnh tôi mới có thể làm rạng rỡ truyền thống của nhà họ Diệp..”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Diệp mộc Châu đã trực tiếp cúp điện thoại.
Đúng là ngu ngốc.
Cô đột nhiên cảm thấy, kết hôn với Hoắc Việt Bách cũng không phải không tốt, ít nhất là…
Sau này khi Hoắc Ngạn Lâm nhìn thấy cô, cũng phải gọi cô một tiếng thím nhỏ.
Sau khi Diệp mộc Châu tắm rửa sạch sẽ, đi xuống lầu, nhìn thấy bộ đồ tây của người đàn ông nào đó đang để trên trên ghế sô pha thì có chút bất ngờ.
Tối hôm qua Hoắc Việt Bách thực sự đã về nhà? Cô còn nghĩ người đàn ông như vậy không về nhà vào các ngày trong tuần là chuyện bình thường.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, Diệp mộc Châu vừa ngồi xuống cắn một miếng, đột nhiên nghe thấy tiếng của biệt thự bị đẩy ra, sau đó truyền đến một giọng nữ không mấy nhẹ nhàng…
“Cô Diệp, nghe nói cô không biết xấu hổ cầu xin ngài cửu lấy cô sao? Có những người thật không biết xấu hổ, từ sáng tới tối lúc nào cũng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình, cô cho rằng mình xứng với vị trí vợ của ngài Cửu à?”
Cô quay đầu nhìn sang, trong tầm mắt cô xuất hiện một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ khinh thường, trông giống như quản gia của Thủy Nguyệt Vân Sơn.
Kết hôn với Hoắc Việt Bách chưa được hai mươi giờ, mà rắc rối đã ập đến rồi…
Diệp mộc Châu chống cằm, giả bộ kinh ngạc nói: “Tôi không xứng, chẳng Quản gia tức giận: “Tôi đã thấy rất nhiều kiểu hồ ly tinh vô liêm sỉ như cô, nói cho tôi biết, cần bao nhiêu tiền thì cô mới rời khỏi ngài Cửu” Diệp mộc Châu thản nhiên nói: “một trăm lẻ năm tỷ.
Vẻ mặt của quản gia dữ tợn, thanh âm đột nhiên tăng lên: “Cái gì? một trăm lẻ năm tỷ? Cô đang nằm mơ à?”
“Thì ra đường đường là ngài Cửu mà đến một trăm lẻ năm tỷ cũng không có, tôi hiểu rồi, hôn sự của ngài Cửu đều do một người giúp việc chỉ đạo, vậy thì làm sao đáng giá một trăm lẻ năm tỷ được?”
Sắc mặt của quản gia thay đổi liên tục, giơ tay tát vào mặt Diệp mộc Châu: “Tôi chỉ đạo hôn sự của ngài Cửu lúc nào? Cô đừng có nói nhảm? Diệp mộc Châu, kẻ hèn hạ này, tôi đánh chết cô!”
“Ai dám đánh tôi!”