Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Chương 52




Chương 54: Ông chủ Cửu hô mưa gọi gió

Hoắc Việt Bách ừ một tiếng, lật lật tài liệu, sau đó đặt tài liệu sang một bên: “Đi Phù Kim Đường.”

Lâm Khiếu Phương không dám chậm trễ, vội vàng khởi động xe, anh ta thấy bầu không khí quá lúng túng, ngứa mồm hỏi một câu.

“Ông chủ Cửu, giờ này còn đến Phù Kim Đường làm gì?” Ánh mắt của Hoắc Việt Bách bình thản: “Cậu quả thật là nhiều” Lâm Khiếu Phương: “…” Sở dĩ đời này anh ta không thể thăng chức, chính là bởi cái mồm này! Chuyện của ông chủ Cửu, anh hỏi nhiều thể làm cái gì!

Không ngờ Hoắc Việt Bách lại trả lời: “Đàn em để đồ ở Phù Kim Đường, người khác đi lấy tôi không yên tâm.”

Nghe thấy câu trả lời này, Lâm Khiếu Phương không còn gì để nói nữa, trong nhà ông chủ Cửu, cái bà cụ nhỏ kia… mặc dù chỉ là một bạn trên mạng, nhưng cô ấy xin gì ông chủ Cửu cũng đồng ý.

Cho dù chỉ là một món quà sinh nhật, nhưng bà cụ nhỏ đã nói bảo ông chủ Cửu đích thân đi lấy, ông chủ cửu còn có thể không đi sao?

Diệp Mộc Châu lách qua camera giám sát của Thủy Nguyệt Vân Sơn, rời đi từ con đường nhỏ.

Lúc cô tới Phù Kim Đường, vừa vặn là mười một giờ rưỡi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn may vẫn may, vẫn chưa qua sinh nhật của đàn anh, bây giờ đưa quà chưa tính là muộn.

Phù Kim Đường là một nơi mà các play boy thích tới nhất, chỗ tiêu tiền xa hoa trụy lạc.

Nhưng không ai biết, nơi này là căn cứ địa của hacker web đen lớn nhất Mộc Thành, Diệp Mộc Châu làm ‘thập tinh, tất nhiên là khách quen ở đây.

“Cô Thập Tinh, cô tới rồi à” Ông chủ của Phù Kim Đường cũng là một thành viên của web đen: “Đơn của tháng này hơi nhiều, cô Thập Tinh cô xem đi, nếu mà xử lý không hết, sau này tôi sẽ đẩy bớt đi.”

Diệp Mộc Châu tùy ý quét mắt nhìn qua: “Tôi có thể mang về nhà xử lý, phải rồi, hôm nay tôi tới là để đưa quà cho đàn anh”

Sắc mặt người nọ lập tức cung kính.

Ở web đen và cả giới hacker, đàn anh của Thập Tinh, chỉ có một biệt hiệu ‘S, thân phận thần bí.

Chỉ một cái tên ‘S’ này, đã đủ để làm cho người nghe tin sợ mất mật. Khỏi phải nói thân phận chân chính của S, là ông chủ Cửa, cái người hô phong

hoán vũ ai cũng không được phép đắc tội.

“Cô Thập Tinh, lần này vẫn là do thuộc hạ chuyển cho S, hay là cô tự…” Diệp Mộc Châu nghĩ nghĩ: “Thôi bỏ đi, ông đưa cho đàn anh đi, tôi không thể ở lâu.”

Ông chủ cũng không hiểu, vì sao Thập Tinh và ông chủ Cửu đã quen nhau lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ gặp mặt. Có lẽ đây chính là tình thú nhỉ.

Sau khi Diệp Mộc Châu bàn giao xong, cô liền chuẩn bị rời đi. Không ngờ lúc cô đi qua đại sảnh đi được một nửa, cô bị người ngăn lại.

Một người đàn ông mắt híp người toàn mùi rượu: “Người đẹp đi một mình à, có cô đơn không, có cần anh đây ở cùng cô không?”

Nói xong liền định sờ lên mặt cô.

Hôm nay tâm trạng Diệp Mộc Châu tốt, không muốn sát sinh, cô nghiêng người tránh đi, tiếp tục đi ra người cửa.

Thế nhưng dáng vẻ của cô đã hoàn toàn chọc giận hai người kia, sắc mặt người đàn ông cầm đầu thay đổi: “Nhìn thấy anh Kim lại không chào hỏi? Mau, đưa cô ta đến phòng tôi, để anh đây thoải mái!”

Lời nói tục tĩu làm cho Diệp Mộc Châu nhíu mày ghét bỏ.

Anh Kim cầm đầu đã nhận được chỗ tốt của Dương Thanh Nguyệt, nếu như có thể ngủ với Diệp Mộc Châu, Dương Thanh Nguyệt sẽ cho anh ta một tỷ rưỡi (vnd).

Anh ta vốn tưởng Diệp Mộc Châu là một đứa xấu xí, không ngờ cô lại xinh đẹp thể này!

Vừa có tiền vừa được hưởng phúc, tại sao không làm!

Anh Kim cười đểu, cưỡng ép muốn cởi áo khoác của Diệp Mộc Châu ra: “Đều đã tới Phù Kim Đường rồi, còn giả vờ trong sáng cái gì nữa? Qùy xuống làm anh Kim thoải mái, nói không chừng anh đây có thể tha cho cô một mạng…”

‘Phanh!

Cuối cùng Diệp Mộc Châu không nhịn được nữa, quay đầu đấm một quyền lên mặt anh Kim: “Làm cho anh thoải mái hả? Bây giờ anh có thoải mái không?”

Trong lúc nhất thời, tình cảnh rất xấu hổ.

Anh Kim nhoáng cái nổi điên: “Con đĩ, cô đánh tôi? Anh Kim muốn ngủ cô là nể mặt cô, thế mà cô…a!”

Diệp Mộc Châu một cước đá vào giữa hai chân của tên côn đồ, sắc mặt người đó thay đổi: “Cô! Đánh… đánh chết cô ta cho tôi!”

Mộc Châu lập tức bị mấy người bao vây. Cô cười nhạt một tiếng.

Hôm nay là sinh thần đàn anh, cô đã nói là cô không muốn sát sanh, tại sao cứ có mất thằng đần đâm đầu đến nhỉ?

Dù sao thì Hoắc Việt Bách không ở đây, cô không cần giả vờ yếu đuối, muốn đánh à? được thôi.

Lúc Hoắc Việt Bách đến, cảnh tượng anh nhìn thấy chính là một cảnh thế này.