Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Chương 173: Chỉnh Bạch Anh




Chương 175

Cha Tưởng liên tục đổ mồ hôi lạnh, ông ta cảm thấy trái tim như nhảy lên cổ họng: “Không có, không có chuyện đó. Tường Linh Lan, con quỳ đàng hoàng cho cha!”

Ông ta vừa mới nhận điện thoại, tất cả đối tác vừa chấm dứt hợp tác, tiền đầu tư cũng bị rút về hết.

Ông ta vất vả biết bao mới cầu xin được một người bạn, người kia ấp úng tiết lộ cho ông ta một chút tin tức, bảo rằng ông ta đã đắc tội với vị kia của nhà họ Hoắc.

Cha Tưởng suýt ngất tại chỗ!

Ngài Cửu, đó là người nhà họ Tưởng bọn họ có thể đắc tội sao!

Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất nghe ngóng được vị trí của Hoắc Việt Bách rồi vội vàng chạy đến, không để ý mặt mũi mà quỳ trước xe để cản anh lại.

Hoắc Việt Bách không nói gì, trợ lý Lâm bên cạnh anh lại nói vài câu với ý tứ sâu xa.

… Thay vì cầu xin Ngài cửu, chi bằng tổng giám đốc Tưởng hỏi xem con gái ông đã làm gì.

Tổng giám đốc Tưởng thở hồng hộc vì kinh ngạc, ông ta vạn lần không thể ngờ được công

ty mình vất vả bao nhiêu gây dựng lại chỉ vì Tường Linh Lan đắc tội với ngài Cửu mà quay về vạch xuất phát trong vòng một đêm, còn có thể đứng trước nguy cơ phá sản!

Nghĩ đến đây, cha Tưởng lắp ba lắp bắp: “Ngài Cửu, ngài thấy Tường Linh Lan đã quỳ xuống rồi…”

Tường Linh Lan ngẩng đầu lên, hơi thở không giữ được mà run rẩy.

Người đàn ông cao cao tại thượng như thế…

Hoắc Việt Bách nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt có chút thương hại cho loài sâu kiến: “Tiếp tục.”

Cha Tưởng nhẫn tâm ấn đầu Tưởng Linh Lan xuống như muốn ép cô ta xuống mặt đất!

Tường Linh Lan thật sự muốn ngất đi, cô ta đang quay đầu về phía trường học, vô hình chung đã dập đầu với Diệp Mộc Châu mấy cái!

Hoắc Việt Bách hài lòng nổ máy rồi nghênh ngang rời đi.

Lúc này Tường Linh Lan mới òa khóc lên: “Cha, vì sao cha lại bắt con quỳ!”

“Con câm miệng cho cha!” Cha Tường vẫn còn sợ hãi: “Con dám đắc tội với ngài Cửu. Cút về quê cho cha, đừng ở Mộc Thành nữa! Cút đi!”

Tường Linh Lan vô cùng bất mãn.

Cái chỗ quê mùa kia chỉ dành cho tiện nhân như Diệp Mộc Châu mà thôi.

Cô đường đường là thiên kim đại tiểu thư, sao có thể đến những nơi đó chứ?

Diệp Mộc Châu lấy điện thoại ra, nhấn màn hình mấy lần, một dòng mã xuất hiện ra.

Cô nhập vài ký tự vào, màn hình lập tức chuyển đến cơ sở dữ liệu của công ty nhà họ Tưởng.

Ách… Nhiều đối tác hủy hợp đồng trong một đêm như vậy, xem ra Tường Linh Lan sẽ ngoan ngoãn trong một thời gian.

Hoắc Việt Bách nhìn cô rồi hờ hững mở miệng: “Bà chủ Hoắc, không định cảm ơn anh sao?”

Diệp Mộc Châu quay đầu sang.

Người đàn ông dựa nửa người bên cạnh chiếc xe, hai tay khoanh trước ngực, lười nhác ngước mắt lên.