Chương 167
Vẻ mặt chủ nhiệm mờ mịch đưa hai người rời đi, lúc gần đi còn nghe thấy bà cụ Diệp tức muốn hộc máu nói: “Chờ lần này thi xong, phải bắt Diệp Mộc Châu nghỉ học! Đồ vô dụng, nhìn là thấy mất mặt!”
“Vẫn là Khánh Thy tốt, Khánh Thy quả nhiên là đứa nhỏ may mắn của nhà chúng ta”
Chủ nhiệm sờ sờ đỉnh đầu trọc lóc của mình.
Diệp Mộc Châu làm gì lại kém như vậy?
Làm sao người nhà họ Diệp lại chán ghét cô như vậy? Đây là đãi ngộ của con gái nuôi sao? Nhưng nếu đã không thích, vì sao còn muốn nhận nuôi cô?
Thật là kỳ quái.
Hai giờ chiều bắt đầu thi, bốn giờ kết thúc.
Diệp Mộc Châu nhìn bài thi, dùng tốc độ nhanh nhất điền xong đáp án, sau đó nộp bài thi khi thời gian vẫn còn một giờ nữa mới kết thúc.
Toàn bộ phòng thi ồ lên…
Có phải vì Diệp Mộc Châu thi đấu với Tường Linh Lan, cho nên điên rồi?
Sau khi nộp bài thi, cô lập tức đi tới phòng tư liệu lớn nhất ở Thanh Đại, lần trước Hoắc Việt Bách đã đồng ý cho phép cô có thể tùy ý xem tư liệu ở đây, nhưng vẫn luôn không có thời gian, hôm nay rất cuộc cũng rãnh rỗi.
Vốn nghĩ rằng có thể tìm thấy một chút tư liệu của hai mươi năm trước, nhưng thật không ngờ cột tư liệu của hai mươi năm trước lại trống không.
Kỳ quái…Người kia cùng với cái tổ chức kia, thật sự thần bí như vậy sao? Ngay cả dấu vết lúc mẹ còn đi học cũng bị xoá sạch?
Diệp Mộc Châu suy nghĩ kĩ càng một lát, vẫn quyết định rời khỏi phòng tư liệu.
Sau khi cô đi không lâu, ánh mắt Hoắc Việt Bách rơi xuống những tài liệu mà cô vừa mới xem qua.
Hai mươi năm trước… Cô ấy tìm tư liệu về hai mươi năm trước làm cái gì?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mộc Châu vừa đến trường, vừa tới cửa phòng học đã nghe thấy được âm thanh ồn ào.
“Diệp Mộc Châu đâu? Tại sao Diệp Mộc Châu còn chưa tới, không phải nó biết hôm nay mình phải quỳ gối cho nên không dám tới!”
“Linh Lan, chị ấy không phải là người như vậy, cậu kiên nhẫn chờ một chút đi.” Là giọng nói của Diệp Khánh Thy.
Tường Linh Lan cười ha ha: “Ngày hôm qua nó chỉ làm bài trong vòng hơn năm mươi phút đã nộp bài thi! Tớ thấy nó căn bản cả đề bài cũng xem không hiểu! Dù sao đó cũng là một bài phiên dịch của người bản địa, cái thứ thứ mùa không có văn hoá như Diệp Mộc Châu có thể phiên dịch ra thứ gì?”
Diệp Khánh Thy bất đắc dĩ: “Linh Lan, đợi chút nữa cậu đừng bắt chị của tớ phải quỳ gối được không, tuy rằng chị ấy không tự mình. hiểu rõ mà thi đấu với cậu, nhưng mà dù sao đó cũng là chị của tớ…
Câu này còn chưa nói xong, giọng điệu Tường Linh Lan đã âm dương quái khí nhìn ra cửa nói: “A, đồ phế vật đã tới rồi hả?”