Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Chương 100: Cô Ấy Không Vào Tôi Cũng Không Vào




Chương 102 Tóm lại vẫn là ham muốn thứ không thuộc về mình!

Diệp Mộc Châu ngẩng đầu.

Diệp Khánh Thy tỏ vẻ không đành lòng: “Mẹ, đừng nói vậy mà. Chị ấy cũng là một thành viên của nhà họ Diệp, công ty này có phần của chị ấy… Chắc là lễ tân không biết chị ấy cho nên mới không để chị ấy vào thôi”.

Dương Thanh Nguyệt cười lạnh: “Tóm lại vẫn là ham muốn thứ không thuộc về mình!”

Trong giọng nói hoà nhã của Diệp Khánh Thy tràn ngập trào phúng: “Mẹ, chúng ta tìm một người thầy cho chị ấy đi, dạy chị ấy làm sao quản lý công ty… Sau đó cho chị ấy một chức vụ, nếu không thì con sợ chị ấy sẽ đau lòng.”

Tiếng cười của Dương Thanh Nguyệt còn lớn hơn: “Khánh Thy à, mẹ biết con có lòng tốt, thế nhưng mời thầy dạy cho con nhỏ ăn hại này chẳng phải là lãng phí tiền của hay sao?”.

“Chị ấy chỉ muốn chia sẻ gánh nặng giúp nhà họ Diệp mà thôi.” Diệp Khánh Thy mặc một bộ lễ phục lộng lẫy, cắn môi dưới nói: “Hay là như vậy đi, em dẫn chị vào công ty tham phan một vòng”

Dứt lời, cô ta vươn tay về phía Diệp Mộc Châu giống như bố thí vậy.

Diệp Mộc Châu cười khẽ.

“Cảm ơn em gái đã hết lòng hết dạ vì công ty như thế. Em gái nói đúng, chị sẽ không bước vào công ty này, cũng không định quản lý công ty

Đáy lòng Diệp Khánh Thy càng thêm thoả mãn. Cô ta

chính là muốn đả kích Diệp Mộc Châu. Loại đĩ điếm này không xứng với tập đoàn Diệp thị. Một con nhỏ ăn hại lại còn muốn tiến vào công ty?

“Chị cũng không cần nói vậy đâu, tuy rằng công ty..”.

“Dù sao công ty này cũng có bảy mươi phần trăm cổ phần của chị, mà hình như em gái lại chẳng có chút cổ phần nào. Em gái không cần gì cả vậy mà lại tận tụy vì công ty như thế, năm nào chị cũng được chia một phần hoa hồng kếch xù, chị thật sự rất cảm động đấy”.

Diệp Mộc Châu cười híp mắt đứng dậy, tầm mắt đảo qua sắc mặt lập tức trắng bệch của Diệp Khánh Thy, chậm rãi nói.

“Ai bảo mẹ chị là người sáng lập của tập đoàn Diệp thị đây? Em gái cũng không cần quá buồn, kiếp sau đầu thai tốt một chút là được.”

Bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh. “Diệp Mộc Châu!” Dương Thanh Nguyệt tức giận hét lên. Đây là đang mỉa mai bà ta là kẻ thứ ba vô dụng sao? Con khốn này!

Sắc mặt Diệp Khánh Thy thay đổi liên tục, cơn phẫn nộ và sự không cam tâm ở trong lòng sắp sửa nhấn chìm cô ta.

Rõ ràng tất cả nhà họ Diệp là của cô ta. Vì sao con khốn Diệp Mộc Châu này lại sống sót trở về?

Nếu như Diệp Mộc Châu chết đi, chẳng phải những thứ của mẹ cô ta sẽ thuộc về cô sao…

Đúng lúc này, sau lưng bọn họ vang lên một tiếng thẳng  xe.

Diệp Khánh Thy quay đầu lại, con ngươi hơi động, trên mặt bày ra một nụ cười.

Cô ta giả vờ dịu dàng nói: “Chị, em biết chị chỉ không cam lòng mà thôi… Được rồi, hôm nay có một buổi tiệc của nhà họ Giản, chị có muốn tham gia không? Hay là ngồi xe chung với em đi qua đó.”

Dương Thanh Nguyệt nở một nụ cười: “Khánh Thy, còn bị ngốc sao? Chiếc xe này là phiên bản giới hạn toàn cầu, toàn bộ nhà họ Diệp chỉ có con mới xứng đáng lái nó thôi, Diệp Mộc Châu nào có tư cách này? Nếu như làm hỏng quy củ, Gia Trường và bà cụ trách phạt con thì làm sao bây giờ?”

Diệp Mộc Châu nhận ra chiếc xe này.

Đây là chiếc siêu xe có một không hai trên toàn cầu mẹ cô đã mua khi còn sống.

Toàn bộ nhà họ Diệp… chỉ có Diệp Khánh Thy xứng với chiếc xe này?

Dương Thanh Nguyệt khinh thường nhìn Diệp Mộc Châu: “Có một số người ấy mà, cho rằng ỷ vào vợ cả mà tác oai tác oái, cũng không nhìn lại xem bản thân mình có cái số đó không. Xe do mẹ cô để lại thì thế nào? Bây giờ còn không phải do Khánh Thy sở hữu hay sao? Khánh Thy, chúng ta về thôi”.