"Tổng giám đốc, điện thoại của anh. Là lão phu nhân gọi tới."
"Vâng, con là Tập Phi."
Mẹ? Lúc này mẹ gọi tới để làm cái gì?.
"Thằng nhóc chết tiệt, mẹ rốt cuộc cũng tìm được con. Con cũng thật bận rộn nha! Ngay cả mẹ muốn gặp con cũng phải hỏi qua lịch làm việc của con, trong lòng con cuối cùng là còn có......hay không người mẹ này? Uổng công mẹ chịu nhiều khổ sở, nuôi con từ nhỏ cho đến lớn như thế này......".
Ngụy Cận sau khi vừa nghe thấy giọng nói của Tập Phi thì liền mắng anh liên tục.
"Mẹ, mẹ gọi đến thật sớm nha!". Không để ý đến lời la mắng của bà, Diêm Tập Phi liền cười nói.
Nhưng bộ dạng thoải mái của anh lại chọc giận Ngụy Cận.
"Hừ! Sớm cái đầu con! Bây giờ là đang nửa đêm, nếu con không phải là một thằng nhóc vô tình vô nghĩa, vậy thì sao cả một, hai tuần qua mẹ cũng không thấy con đâu, ngay cả một cú điện thoại cũng không có, nếu không làm gì trễ như thế này mẹ mới gọi điện cho con sao?".
Đáng giận! Đứa con này của bà sau khi lớn lên thật không đáng yêu xíu nào. Nhớ ngày đó, nó luôn đi theo sau lưng bà, gọi mẹ ơi mẹ à.
Bây giờ thì sao? Haizzz................
"Xin lỗi mẹ, gần đây con bận rộn nhiều việc. Mẹ cũng biết, chuyện ba bỏ lại cả một sự nghiệp khổng lồ cho con, trước kia khi ba con làm tổng giám đốc, hai người chúng ta là một đôi cha con, một người đối ngoại, một người đối nội, làm việc thật dễ dàng. Nhưng bây giờ không giống vậy, ba vì mẹ xin nghỉ hưu sớm, công ty chỉ còn lại một mình con, con phải làm một lúc công việc của hai người, trừ bỏ mỗi ngày tăng ca thì vẫn là tăng ca, con cũng không muốn như vậy. Việc gọi điện thoại cho mẹ không phải là con không muốn mà là con có lòng như cũng bất lực."
Môi nhếch lên, anh thật sự bội phục lời nói dối của anh, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.
Đúng vậy a! Anh thật sự bận rộn nhiều việc, nhưng mà không phải là chuyện công ty, mà là vì Phán Phán.
Gần đây vì mang muốn cô đi chơi khắp nơi, đồng thời bù đắp lại khoảng thời gian xa cách của hai người, anh tạm bỏ lại chức vụ tổng giám đốc.
Chỉ có điều, anh vẫn chưa muốn nói cho mẹ anh biết chuyện anh đã tìm được Phán Phán, bởi vì anh muốn độc chiếm cô nhiều hơn một chút.
"Hừ! Con nghĩ là mẹ dễ bị lừa sao, Sĩ Đức và Minh Khải đều nói cho mẹ biết, con vì yêu đương mà đem toàn bộ việc của công ty quăng cho hai đứa chúng nó, làm bọn nó mỗi ngày đều phải mang hai con mắt đen đi làm." Ngụy Cận đắc ý vạch trần lời nói dối của Tập Phi.
Hoàn hảo bà là một người thông minh, biết nhiều cách để nắm bắt tin tức, nếu không sẽ thật sự bị lời nói của anh làm cho tin tưởng.
"Mẹ biết sao?"
Yêu đương! Trong mắt anh lập tức bị nhu tình che kín, hướng mắt nhìn về phía phòng nghỉ.
Người anh yêu đang ngủ an lành trong phạm vi của anh, nhận thức như vậy làm anh cảm thấy thật thỏa mãn.
"Mẹ nói này con trai, bạn gái của con..........Là một cô gái tốt phải không?" Đây là vấn đề mà Ngụy Cận lo lắng nhất.
Từ sau khi Phán Phán, con nuôi của bà mất tích, thì con của bà hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm lặng.
Hai năm qua, trong ấn tượng của bà, anh chưa bao giờ cười thật lòng, lúc nào cũng lạnh như băng.
Người không biết chuyện, sẽ nghĩ rằng nó từ nhỏ đã là người như thế.
Nhưng bọn họ lại biết rõ mọi chuyện, lại vì anh mà đau lòng, vì sự thâm tình của anh làm cho cảm động. Vì anh cố chấp với tình cảm mà không buông tha.
Rốt cuộc cần thời gian bao lâu, con trai của bà mới khôi phục được tính tình vốn có của nó? Muốn mất thời gian bao lâu, con trai của bà mới có thể quên đi nỗi xót xa đó?
"Vâng?".
"Mẹ hỏi con, bạn gái bây giờ của con có phải hay không là một cô gái tốt?"
"Sĩ Đức và Minh Khải không phải đều nói cho mẹ biết sao?". Diêm tập Phi cố ý hỏi.
"Bọn chúng chỉ nói con đang yêu đương, ta nào biết các con nói yêu đương là có ý gì."
Hai tên xú tiểu tử kia thật nhỏ mọn, chỉ nói một câu như vậy, việc khác bà làm như thế nào cũng không chịu để lộ ra.
Nghĩ đến đây, Ngụy Cận hờn giận hừ một tiếng.
"A.........". Diêm Tập Phi cười khẽ một tiếng, việc này anh tự nhiên khai báo.
"Bạn gái của con tuyệt đối là một cô gái tốt, hơn nữa cũng sẽ là một cô con dâu làm mẹ vừa lòng.". Anh chầm chậm nói.
Anh đã tưởng tượng được, nếu mẹ phát hiện ra con dâu của bà là Phán Phán thì trên mặt bà sẽ xuất hiện biểu hiện kinh ngạc và khiếp sợ như thế nào.
"Cái gì................Cái gì? Con trai............Con, con nói là.........".
Không thể nào! Con trai bà muốn kết hôn?!
Điều này làm sao có thể!
Ngụy Cận không thể tin được chuyện anh muốn kết hôn.
Đúng vậy, việc mà hai người già là bà và chồng bà vô cùng mong muốn là con trai duy nhất của bà, có thể nhanh chóng cưới vợ sinh con, để bà được ôm cháu nội.
Nhưng mong ước này, từ khi Phán Phán mất tích liền quên đi.
Tuy rằng ngoài miệng bà không nói, nhưng trong lòng đều rõ ràng, Phán Phán chắc lành ít dữ nhiều........
Hiện tại anh lại nói, cô bé kia sẽ là con dâu tốt như bà mong muốn, này............làm sao có thể? Con dâu tốt trong lòng bà đã sớm............
"Tốt lắm, đêm đã khuya, mẹ mau đi ngủ sớm một chút đi." Diêm Tập Phi khó được dịp bướng bỉnh mà trêu cợt mẹ anh, anh nói như vậy, khẳng định là bà sẽ không thể ngủ ngon được.
Nếu hiện tại nói cho mẹ biết chuyện Phán Phán còn sống, cam
đoan rằng bốn người già đang ở nước ngoài kia sẽ nhanh chóng trở về.
Tuy rằng làm như vậy có chút ích kỷ, thật xin lỗi với ba mẹ nuôi, vì anh muốn hai người bọn anh có thêm thời gian để ở cùng nhau, anh chỉ muốn như thế.
"Này, này! Con trai, nói rõ một chút, mẹ không hiểu ý con, con nói rõ ràng một chút! Cái gì là giấc mộng con dâu tốt của mẹ.....".
Không chờ mẹ anh nói hết, anh liền dứt khoát không chút do dự ngắt điện thoại.
"Lấy sự thông minh của mẹ để đoán ra được, đại khái khoảng một năm rưỡi nữa mới phát hiện ra được đi!". Anh cười thú vị.
Đã bao lâu? Anh chưa từng như thế này, nở nụ cười phát ra từ nội tâm?
Là sau khi Phán Phán biến mất, không còn ở bên cạnh anh!
Hai năm không có cô, anh cảm thấy thật sự cô quạnh, phản phất như nguồn nước của sự vui vẻ, đã theo cô biến mất đi, anh................Đã sớm quên nên cười như thế nào.
Nay, cô đã trở lại.
Mà anh, lại nở nụ cười.
***************************************
"Vâng, Sâm ca, phải.............là em."
"Vì sao lâu như vậy mà mày mới liên lạc với tao?!". Nhận được điện thoại, Hồng Sâm tức giận rống to.
Đúng vậy, người này là thủ lĩnh của tổ chức Xích Đen----Hồng Sâm, người trước mắt đang phải chạy trốn.
"Em phải tra xét rất lâu, thật vất vả mới tra ra được, Diêm Tập Phi bảo hộ cô gái kia rất cẩn thận, em phải theo dõi gần hai tuần, mới có chút tiến triển."
"Rốt cuộc như thế nào?". Hồng Sâm vội vàng rống to, nghe ra được giờ phút này tâm tình của hắn có bao nhiêu giận giữ.
"Ách......................Cô gái kia trừ bỏ luôn ở bên cạnh Diêm Tập Phi, thì lúc khác đều được bảo vệ rất kỹ, bên cạnh cô ta ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào."
"Thứ tiện nhân này! Sớm biết như vậy, lúc trước ta đã để nó lại trong trận hỏa hoạn kia, để lửa đốt chết nó!". Hồng Sâm hung ác mắng.
Hai năm trước, sau khi đem bắt cóc được Phán Phán, hắn ta mới ngoài ý muốn biết được quan hệ của Diêm Tập Phi với gia đình của Sở Dụ Sinh.
Cho nên hai năm qua hắn mới cố ý sắp xếp cho Phán Phán, vốn là muốn lợi dụng Sở Phán Phán đến tập đoàn Đông Khôi để đánh cắp tài liệu cơ mật của công ty đó, hắn lường trước, việc hắn ta sắp xếp như vậy, tuyệt đối không có bất lợi nào, nếu như Phán Phán bị bắt được, Sở Dị Sinh nhất định sẽ biết được chuyện này. Nếu ông ta biết được đứa con gái bị mất tích của mình là người trong tổ chức của hắn, mà hắn còn lợi dụng Phán Phán, thì Sở Dụ Sinh nhất định sẽ rất đau khổ! Hắn cũng có thể coi như là đã báo thù ông ta.
Không nghĩ đến, tình thế lại chuyển biến lớn như thế này, hắn ta lại bị xú nha đầu kia đâm ngược lại một nhát!
"Vậy bây giờ em nên làm gì? Ách, em nghĩ..........vẫn không cần phải theo dõi cô ta, gần đây bên cạnh cô ta lúc nào cũng có vệ sĩ, bọn chúng dường như đã chú ý tới em, bắt đầu đối với em có chút nghi ngờ..............".
"Đồ vô dụng, đừng quên trên tay tao còn có nhược điểm của mày, nếu mày dám để tin tức của tao bị phát hiện được.........Hừ! Tao cam đoan mày cũng sẽ không có chỗ nào có thể đi được."
"Em...........Em đã biết, em, em tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người nào biết được chuyện của anh, nhưng anh nên trả tài liệu kia cho em........em, em không muốn ngồi tù.......".
"Đồ vô dụng!". Tức giận mắng một tiếng, Hồng Sâm dùng sức dập điện thoại.
*************************************************
"Tập Phi, Tập Phi---------"
Đứng đối diện với bàn làm việc, Ngưng Thẩm nhìn chằm chằm về phía trước, Diêm Tập Phi đang chăm chú xem văn kiện.
Khi anh làm việc nghiêm túc thì vẫn rất đẹp trai.
"Làn sao vậy?" Nhìn biểu tình đáng yêu trên mặt cô, Diêm Tập Phi không khỏi có chút thỏa mãn.
"Anh làm việc thật bận nha!" Cô mở miệng, có chút ủy khuất nói.
Mà cô-----------Thật nhàn rỗi.
"Rất nhàm chán sao? Muốn anh gọi thư ký mang tạp chí vào cho em đọc không?". Anh lộ ra nụ cười tươi làm người khác có thể kháng cự được, nhẹ giọng nói với cô.
"Không cần." Cô mất hứng quay đầu đi.
Xem những thứ kia chỉ làm cô cảm thấy buồn ngủ mà thôi.
"Vậy bây giờ em muốn làm cái gì?". Giữ chặt lấy tay cô, anh đem cô đi đến trước mặt anh, bế cô ngồi lên trên chân của anh.
"Không biết." Nhìn anh bận rộn như vậy, cô không muốn làm phiền anh, nếu cô cứ tiếp tục nhàn rỗi như thế này thì nhất định cô sẽ nổi điên lên mất.
"Em biết anh bận rộn nhiều việc, có thể hay không để em ra ngoài đi dạo một lát?" Cô trợn to mắt, nghĩ đến cô đang muốn ra ngoài một mình.
"Không được." Không chút nghĩ ngợi, Diêm Tập Phi lập tức cự tuyệt.
Hồng Sâm còn chưa tìm được, anh không thể để Phán Phán đi ra ngoài, như vậy quá nguy hiểm.
"Được rồi mà! Em sẽ thật ngoan, sẽ không đi quá xa." Cô giả bộ đáng thương, muốn làm Diêm Tập Phi mềm lòng.
"Không được." Cô cũng không biết chuyện Hồng Sâm đang truy lùng cô, vì không muốn để cô lo lắng, sợ hãi, anh cũng không tính nói cho cô biết.
"A!". Cô ủ rũ, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.
Lúc trước đều thành công, sao lần này lại thất bại?
Diêm Tập Phi làm sao không biết tâm tư nhỏ của cô.
Lúc trước cô muốn điều gì, chỉ cần lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế, anh không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.
Nhưng, bởi vì lúc đó cô không nói là cô muốn đi ra ngoài một mình.
"Như vậy được không, anh sẽ tìm người đi ra ngoài cùng em, được không?". Không muốn nhìn thấy vẻ mặt mất mát của cô, Diêm Tập Phi đưa ra đề nghị như vậy.
Như vậy anh có thể an tâm một chút.
"A.....................". Cô không cam lòng chu miệng lên.
Có một mình cô, mang theo cả đống vệ sĩ, sẽ mất hứng nha!
"Nếu không, em phải ngồi buồn chán một mình thôi." Diêm Tập Phi hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Vậy được rồi!". Cô nghĩ vẫn tốt hơn là ngồi chỗ này một mình ngây người.
"Uh! Vậy em vào bên trong lấy áo khoác đi, để tránh bị cảm lạnh." Anh thúc dục cô đi vào phòng ngủ ở phía trong.
"Vâng."
Thấy cô đi vào bên trong, Diêm Tập Phi vội vàng gọi điện cho thư ký.
"Đợi lát nữa cô hãy đi dạo cùng em ấy, mặt khác mang theo hai vệ sĩ đi theo hai người."
"Tốt lắm."
Điện thoại vừa ngắt, thì Ngưng Thẩm cũng đã mặc xong áo khoác đi ra ngoài.
"Thấy người lạ không cần nói chuyện với họ, trăm ngàn lần không cần không chú ý, cũng không được rời khỏi tầm mắt của thư ký và vệ sĩ, biết không?"
Cô mất hứng nghe lời dặn dò của Diêm Tập Phi.
Thật là! Anh ấy thật giống một lão già, nhắc đông nhắc tây, cô cũng không phải là trẻ con.
"Còn nữa..............Làm sao vậy?" Anh rốt cuộc cũng phát hiện được sự tức giận trên mặt cô.
"Em không phải là trẻ con." Cô là người phụ nữ của anh, không phải là con của anh.
"Tốt, vậy em đi dạo vui vẻ." Ôm thắt lưng mảnh khảnh của cô, anh hôn liên tiếp vào môi cô. "Muốn mua cái gì thì nói với thư ký, cô ấy sẽ trả tiền."
"Vâng." Lúc này cô mới cười tươi, để lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, vui vẻ chạy ra cửa.
******************************************
Sau khi Ngưng Thẩm vừa ra ngoài được hai tiếng, thư ký thay thế đột nhiên gọi điện thoại nội bộ cho anh.
"Tổng giám đốc, có một vị là tiểu thư Nhan Hồng muốn tìm ngài."
"Nhan Hồng?". Trên mặt Diêm Tập Phi xuất hiện một tia xuất hiện khi bị làm phiền.
"Đuổi cô ta đi."
Nói xong, anh lập tức ngắt điện thoại.
Nhưng vài phút sau, cửa phòng làm việc của anh bị mở ra.
"Nhan tiểu thư, cô không thể đi vào trong! Không có sự cho phép của tổng giám đốc, cô không thể tùy tiện đi vào, Nhan tiểu thư, cô....."
"Tránh ra! Tôi muốn gặp Tập Phi, không cần chặn đường tôi."
Nhan Hồng tức giận trừng mắt nhìn cô gái đang đứng chắn trước mặt cô ta.
Hôm nay cô nhất định phải gặp được Diêm Tập Phi.
"Thực xin lỗi, Nhan tiểu thư, tổng giám đốc nói không muốn gặp cô."
Thư ký che chắn trước cửa, cố gắng giải thích.
"Tránh ra, tôi nhất định phải nhìn thấy Tập Phi!". Cô ta la to, lấy tay dùng sức đẩy thư ký đang ngăn cản cô ta.
"Nhan tiểu thư..........."
"Tôi nói tránh ra!". Cô ta vươn tay kéo thư ký ra.
"Để cho cô ta vào đi."
Diêm tập Phi mở miệng nói, ngăn chặn động tác của cô ta.
Cô ta lập tức đem thư ký đẩy ra, vẻ mặt mạnh mẽ liền biến thành bộ dáng đáng yêu, điềm đạm.
Cô gái gọi là Nhan Hồng này, lúc trước là bạn giường của Diêm Tập Phi, sau khi chia tay, cô vẫn đối với anh nhớ mãi không quên, cho dù có bị nói là mặt dày, cô vẫn hy vọng có thể một lần nữa cùng anh lập lại mối quan hệ nam nữ.
"Tập Phi..........Em rất nhớ anh." Cô giả bộ khóc thật đáng thương, nhưng cũng không làm cho Diêm Tập Phi mềm lòng.
Ngay khi cô ta nghĩ muốn ôm lấy Diêm Tập phi, liền bị anh lắc mình tránh xa, không cho cô ta tới gần.
Trên người Nhan Hồng có mùi nước hoa gay mũi làm cho anh cảm thấy chán ghét.
"Có chuyện gì không?". Trên mặt anh không lộ ra chút biểu tình nào, không thèm nhìn liếc cô ta một cái, trực tiếp tựa vào bàn làm việc.
"Ách.............Em............Em......". Thấy anh có vẻ tức giận, cô ta thấy có chút luống cuống, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng ung dung.
"Lâu rồi anh không tới chỗ em, em thật sự rất nhớ anh." Cô nhẹ giọng nói, vặn vẹo thân mình đi đến chỗ Diêm Tập Phi.
Thấy khuôn mặt anh tuấn của anh làm cô thật động lòng.
Diêm tập Phi dùng vẻ mặt khinh thường nhìn cô ta, anh vươn tay dùng lực đẩy cô ta ra.
"A!" Nhan Hồng không nghĩ tới Diêm Tập phi lại làm như vậy, cô ta nhất thời không phòng bị, liền ngã nhào xuống đất, xem ra có chút chật vật.
"Anh.............". Không nghĩ tới anh ấy lai đối với cô như vậy!
"Tôi nói rồi, tôi không muốn gặp lại cô." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Em.................Em chỉ là rất nhớ anh, chỉ muốn đến nhìn anh mà thôi." Mắt chứa nước mắt, cô ta làm bộ dạng như vô cùng ủy khuất.
"Chớ ở trước mặt tôi giả tạo như vậy, khi ở cùng cô tôi đã nói qua, quan hệ của chúng ta chỉ là bạn giường, mà tôi cũng đã gửi tiền cho cô." Ngồi ở trên ghế sô pha, Diêm Tập Phi lạnh lùng nhìn cô ta, trên mặt không mang theo một tia tỉnh cảm, lời nói lạnh như băng.
"Em, em có thể không cần tiền của anh, chỉ cần anh có thể tiếp tục tới tìm em, để cho em được ở bên cạnh anh." Cô ta chậm rãi tới gần anh, ăn nói khép nép.
Diêm Tập Phi lạnh lùng nhìn Nhan Hồng, không nói một câu.
Thấy anh không phản đối, cô ta vươn tay nhẹ nhàng xoa hai chân của Diêm Tập Phi, chậm rãi di chuyển lên phía trước.
Cô ta phát hiện khi tay cô ta đặt trên đùi anh, anh cũng không cự tuyệt làm cho Nhan Hồng mừng rỡ, nghĩ đến anh bị cô ta làm cho cảm động, hoặc là bị cô mê hoặc, vì thế cô ta càng thêm lớn mật, đem áo cởi ra.
"Tập Phi............."
Cô ta quỳ gối giữa hai chân anh, hay tay chậm rãi đi chuyển đến chỗ ở giữa hai chân của Diêm Tập Phi mà phủ lên---------
"Cứ như vậy?"
Một lúc sau, Diêm Tập Phi cười lạnh, trong giọng nói chứa đầy sự đùa cợt.
"Ách?" Nghe được lời của anh, mặt Nhan Hồng lập tức tái nhợt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nói kia.
"Cô nghĩ là như thế này, tôi sẽ bị mê hoặc sao?". Anh nâng khóe môi lên, khinh thường cười nhạo nói.
Anh đột nhiên đứng lên, đem tay của Nhan Hồng đẩy ra.
"Tập Phi, van cầu anh! Lại cho em thêm một cơ hội nữa, em sẽ thật nhiệt tình với anh."
Không để ý tới lời cự tuyệt của anh, Nhan Hồng tiến lên phía trước, ôm chặt lấy Diêm Tập Phi.
"Tránh ra."
"Không, không cần. Tập Phi, em van xin anh, cho em thêm một cơ hội nữa............em.......". Cô ta gắt gao ôm chặt anh.
"Tôi nói lại một lần nữa, buông tay." Giọng điệu lạnh lẽo của anh đã cho thấy giới hạn nhẫn nại của anh.
"Không cần................Em thật sự yêu anh, anh............."
Đột nhiên, cửa bị mở ra--------
"Tập Phi! Tập Phi, em đã trở về, anh xem-------"
Ngưng Thẩm cười sáng lạn mở cửa đi vào, trên tay mang theo một đống lớn đồ ăn vặt, cô hưng phấn muốn cho Diêm Tập Phi thấy chiến lợi phẩm của cô.
Nhưng cảnh tượng trước mắt này, làm cho tâm trạng đang tốt đẹp của cô lập tức biến mất.
Đồ ăn trên tay không biết từ lúc nào rơi xuống, sắc mặt cô tái nhợt, giống như bị đã kích rất lớn.
Tập Phi ôm cô gái khác.................Cảnh tượng này rất quen thuộc........
"Em..............Nghe anh giải thích!".
Diêm Tập Phi đi đến chỗ cô, muốn giả thích với cô.
Anh vươn ta ra muốn ôm cô, lại bị cô hất tay ra.
"Không cần lại đây----------". Ngưng Thẩm kêu to.
Một đống hình ảnh nhảy loạn trong đầu cô, suy nghĩ của cô bị rối loạn, cô cảm thấy đầu cô rất đau.
Toàn thân cô vô lực, hai chân suýt chút nữa không chống đỡ được mà ngã ngồi xuống đất.
Đầu đau quá.............
Tâm của cô cũng rất đau............
Bốn phía xung quanh quay tròn, cô choáng váng lấy ta đỡ lấy đầu cô, cô dùng hết sức mình chống đỡ, cô nghĩ muốn đứng vững, nhưng lại vô ích, cô đành tựa người vào cửa để chống đỡ cơ thể của cô.
"Phán Phán...........". Thấy thế, Diêm Tập Phi lập tức sốt ruột gọi tên cô.
"Không! Không cần tới gần tôi." Nhìn anh một lần nữa muốn tới gần cô, Ngưng Thẩm lập tức hét lớn.
Cô không cần anh dùng bàn tay đã chạm vào người phụ nữ khác mà đụng vào người cô.........
"Em rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho anh biết." Diêm Tập Phi khẩn trương hét to.
Thân người cô lung lay sắp ngã xuống, mắt thấy cô sắp không chống đỡ được nữa.
Cô ôm đầu, cảm giác đầu đau như muốn nổ mạnh ra.
Trong đầu có những hình ảnh tương tự bay qua, cô không thể thấy rõ cuối cùng là cái gì, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung ra, vô lực thừa nhận.
Diêm Tập Phi quyết định không để ý đến lời cự tuyệt của cô, đi về phía trước ôm lấy cô.
Vì sao cô đột nhiên lại như thế này? Là vì nhìn thấy Nhan Hồng sao?
"Vì sao? Tập Phi.............Vì sao muốn tổn thương lòng em................Anh có bạn gái..........". Nước mắt của cô chảy xuống, làm mờ tầm mắt của cô, làm cho cô cái gì cũng đều không nhìn thấy được.
"Phán Phán..............Không cần nói nữa, anh lập tức mang em đi tìm bác sĩ."
Anh khẩn trương ôm lấy cô, sau đó vội vàng chạy lại chỗ thang máy.
"Mẹ..................Mẹ nói anh là chồng của Phán Phán, mà mẹ cũng nói................Nói Phán Phán chính là...........vợ của anh Tập Phi.........". Đi vào thang máy, nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi, cô thì thào nói.
"Phán Phán,,,,,,,,,,,,Em.........". Lời nói của cô làm anh giật mình.
Ông trời! Trí nhớ của cô khôi phục lại.
Thật sự có thể sao?!
Rốt cuộc thang máy cũng tới tầng hầm, lên xe, anh liều mạng chạy nhanh giống như bão táp.
Phán Phán thống khổ rên lên một tiếng, làm cho anh sốt ruột và đau lòng.
"Nhịn một chút thôi, Phán Phán, nhịn một chút thôi, lập tức tới nơi.........Đáng chết, sao lại chậm như thế này!"
"Anh! Cứu em-------Hắn ta tới đây, em nhìn thấy hắn ta đi vào, anh à, Phán Phán sợ...............Hắn muốn bắt em.........Không, không cần bắt tôi............Buông! Anh......,Đầu em,.........Đầu đau quá, đau quá.............". Ôm đầu, cô lớn tiếng khóc, phảng phất như lâm vào trạng thái mơ hồ.
"Nhịn một chút, chúng ta lập tức tới bệnh viện!"
Từng đợt đau đớn kích liệt không ngừng xâm nhập vào cô, khi vừa tới bệnh viện, Ngưng Thẩm cũng đồng thời ngất đi vì đau chịu không nổi.
"Bác sĩ---------". Xuống xe, Diêm Tập Phi ôm Ngưng Thẩm, ở cửa lớn của bệnh viện không ngừng hét lớn, hai mắt anh đỏ lên, thần sắc khẩn trương, không ngừng thở dồn dập.
"Nhanh một chút cứu cô ấy--------Nhanh lên-------". Anh rống to với bác sĩ và y tá.
"Trước hết đem bệnh nhân giao cho chúng tôi--------". Bác sĩ bình tĩnh chỉ thị y tá, đem Ngưng Thẩm đang bất tỉnh đưa vào phòng cấp cưú.
Còn lại Diêm Tập Phi khẩn trương lo lắng đứng ở hành lang dài.
Trong lòng anh không ngừng khẩn cầu, hi vọng Phán Phán có thể bình an vô sự.
Thật vất vả, cô mới một lần nữa trở về bên cạnh anh, trăm ngàn lần anh không thể lại mất đi cô...........
********************************