Bà Xã Gây Phiền Toái

Bà Xã Gây Phiền Toái - Chương 6




"Không cần.............Anh hạ lưu, vô sỉ, đê tiện, xấu xa, đại hỗn đản, mau buông tôi ra............".



"Em đúng thật là cần phải đi súc miệng." Diêm Tập Phi dùng sức đem Ngưng Thẩm ném lên giường, anh thật chán ghét cái miệng nhỏ của cô lại nói ra những lời thô tục.



"Anh muốn làm gì?". Cô sợ hãi lớn tiếng thét chói tai, sau đó lập tức đứng dậy, lui sát về bức tường sau lưng, đôi mắt mở to không ngừng nhìn xung quanh căn phòng tối đen, tìm kiếm bóng dáng của Tập Phi.



Bên trong đột nhiên yên lặng một lúc lâu, nín thở, cô vô thức chạy về phía trước, muốn trốn khỏi nơi này.



Nhưng mà, giây tiếp theo, thế nhưng cô lại phát hiện chính mình chạy vào một lồng ngực ấm áp, khiến cô sợ tới mức la lớn, sau đó lập tức lùi về phía sau.Nhưng đã không kịp, anh đã sớm vươn tay nhanh chóng bắt lấy cô.



"Cứu mạng a! Anh không cần làm bậy...........Cút ngay.........Anh là đồ háo sắc........". Ngưng Thẩm bắt đầu điên cuồng giãy dụa, điên cuồng kêu to.



"Chính em chạy tới chỗ anh, cũng không phải là anh ép em." Diêm Tập Phi ôm chặt cô, hai tay không an phận chuyển động trước ngực cô.



"Anh không cần sờ loạn.............". Ngưng Thẩm khẩn trương vặn vẹo lung tung, hai tay bị trói phía sau làm cô không thể cử động.



"Không cần lộn xộn, chẳng lẽ không ai nói cho em, em càng giãy dụa, thì đàn ông sẽ càng kích thích sao?".



Nghe được lời của anh, sắc mặt của Ngưng Thẩm đại biến, lập tức nằm im không dám động đậy, ngay cả thở cũng không dám dùng sức.



"Tốt lắm.". Anh nhếch môi vừa lòng cười.



Cô gái dưới thân thật sự quá ngây thơ? Tại sao lại bị phái tới làm một nhiệm vụ quan trọng như vậy?



"Anh có thể hay không không cần đè tôi?" Ngưng Thẩm cẩn thận hỏi, cô sợ rằng nếu hỏi không đúng, thú tính của anh lại nổi lên.



"Không được.". Anh không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối.



"Này.............Anh rốt cuộc muốn như thế nào?". Cô chu miệng lên mất hứng nói.



Nghe được cô dịu dàng làm nũng, lại làm anh nghĩ tới Phán Phán..................Anh nhất thời thất thần.



Không có khả năng! Anh lập tức bác bỏ ý nghĩ vừa rồi.



Cô là người của tổ chức Xích Đen, làm sao có thể là Phán Phán?! Nhưng mà, khi nghe thấy giọng nói của cô, trong đầu cảm thấy bình tĩnh và an bình vô cùng.



"Nói chuyện! Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Cột tay tôi như thế này rất đau.".



"Được rồi!." Anh đem cô xoay người lại, đem caravat đang cột trên tay cô tháo ra, nhưng vẫn dùng một tay của anh giữ lấy hai tay cô, sau đó đem cô xoay người lại.



"Anh đã cởi trói rồi thì thôi! Tại sao lại giữ lấy tay của tôi?". Khi thấy tay của mình được tự do, vốn là đang mừng rỡ như điên, nhưng lại bị anh dùng tay giữ chặt, cô lớn tiếng oán giận.



"Anh giúp em cởi trói, không có nghĩa là anh sẽ không đem em trói lại.". Diêm Tập Phi buồn cười trả lời.



"Cái gì?". Mắt hạnh mở to, cảm giác tay mình bị cột lên phía trên.



"Anh lật lọng!" Cô tức giận kháng nghị.



"Anh chưa từng đồng ý là muốn thả em đi." Anh nhắc nhở cô.



"Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì? Đem tay tôi cột như thế này là sao?" Ngưng Thẩm tức giận rống to.



"Anh đã nói rồi, lửa là do em đốt, em phải có trách nhiệm dập tắt."



Nói xong, Diêm Tập Phi cuối đầu hôn lên môi cô---------------



******************************************************



"Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Cứ đem tôi nhốt ở nơi này?" Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập địch ý của Ngưng Thẩm nhìn về phía Diêm Tập Phi đang ngẩn người.



Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, cô phát hiện cả người cô đều không có một mảnh vải che thân, bị bắt nằm ở trên giường, mà người đàn ông này lại nhìn chằm chằm cô.



"Đúng vậy, nếu có thể, anh cũng có ý định này." Anh không thèm quan tâm một chút nào đến lời nói phẫn nộ của cô, chỉ là cứ nhìn cô chằm chằm như vậy.



"Anh------------hừ! Không nghĩ tới đường đường là tổng giám đốc của Đông Khôi, mà lại làm ra hành động bẩn thỉu như thế này." Cô khinh thường nói.



"Em đã ở Xích Đen được bao lâu?" Không để ý tới lời khiêu khích của cô, Diêm Tập Phi hỏi, giọng điệu không lạnh băng, hay không có độ ấm như tối qua.



"..............." Từ chối trả lời câu hỏi, trong mắt Ngưng Thẩm tản ra sự ngoan cố, không muốn khuất phục, tự mình nghiêng đầu về phía bên kia.



Diêm Tập Phi vẫn gắt gao nhìn theo cô.



Phán Phán, cô ấy là Phán Phán.



Không hề nghi ngờ, cô gái trước mắt này là Phán Phán mà anh đã thương nhớ rất lâu.



Sáng nay tỉnh lại, khi anh nhìn thấy bộ dáng của cô gái đang nằm bên cạnh mình, anh lập tức kinh ngạc không nói thành lời.



Cô gái trước mắt này chính là Phán Phán.



Trận hỏa hoạn hai năm trước, cũng không phát hiện thi thể của Phán Phán, mà trải qua một năm dài tìm kiếm, cũng không tìm thấy bất cứ tin tức gì của cô, cả hai nhà đều nản lòng, cho rằng Phán Phán đã không còn trên thế giới này, cho dù có bị kẻ khác bắt cóc thì cũng lành ít dữ nhiều.



Không nghĩ tới, hôm nay lại gặp lại cô trong tình huống như thế này.



Nói như vậy, cô là người của tổ chức Xích Đen phái tới, vậy hai năm trước kia, cô chính là bị người của tổ chức Xích Đen bắt đi?



Nhưng mà-------------Nếu cô còn sống, vì sao không liên lạc với người nhà và anh? Tại sao lại tiếp tục ở tổ chức Xích Đen, vì bọn chúng làm nhiệm vụ? Thấy anh, lại giống như là không quen biết anh.



Chẳng lẽ cô đã quên anh? Bao gồm cả người nhà?



Nhìn cô gái trước mắt, trong đầu Diêm Tập Phi đưa ra hàng loạt câu hỏi.



Nhìn Diêm Tập Phi, Ngưng Thẩm có chút sợ hãi.



Thấy anh mắt của anh nhìn cô, giống như muốn đem cô nhìn thấu, không biết trong đầu anh đang tính toán kế hoạch đáng sợ gì.



Huhu..........................Nên làm cái gì bây giờ?.



Lần đầu tiên làm nhiệm vụ lại thất bại, cô chính mà muốn mình được tự do mới tiếp nhận nhiệm vụ này............Cái này, chỉ sợ bây giờ muốn trốn cũng không được, còn muốn tự do cái gì nữa.



"Này, Diêm Tập Phi, anh làm sao lại không nói chuyện.............". Không phải là đang suy nghĩ đối phó với cô như thế chứ?



"Tôi nói cho anh biết nha! Anh, anh đừng tưởng tôi sợ anh, cùng lắm thì bị bắt đến cục cảnh sát thôi! Anh cũng không được tự mình dùng........hình phạt riêng, nếu không, nếu không.......Tôi sẽ tố cáo anh...........". Thật vất vả mới đem những lời muốn nói nói xong, Ngưng Thẩm mở to đôi mắt sáng ngời, thật cẩn thận nhìn chằm chằm Diêm Tập Phi.



"Đưa đến sở cảnh sát? Em không sợ sao?" Anh buồn cười nhìn thiên hạ nhỏ bé đang nằm trên giường.



Thật sự muốn anh đem cô giao cho cảnh sát sao? Biểu tình bất an lập tức nổi lên trên mặt anh.



"So với bị anh dùng hình phạt riêng thì tốt hơn." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng là cô vẫn vô cùng sợ hãi.



Không biết cuộc sống ở trong trại giam có đáng sợ hay không?



Nghe nói những cô gái ở trong đó.......Đều rất đáng sợ và biến thái.....



"Nói thật, anh có một đề nghị tốt hơn nhiều." Diêm Tập Phi nói.



"Đề nghị? Cái đề nghị gì tốt?"



"Này.........Anh không biết đối với em có phải là đề nghị tốt hay không.......?" Anh cố ý nói úp mở, cố tình làm cho thần bí.



Vừa nghe anh nói như vậy, sắc mặt của cô lập tức nhanh chóng thay đổi, nhịn không được lui về một góc, vẻ mặt đề phòng.



"Tôi..............Tôi không có làm chuyện xấu."



"Ha! Anh nghĩ, việc này chắc em không có cách nào làm được." Cô gái nhỏ này, đi trộm đồ của anh, đây là lúc nói chuyện cô trộm đồ sao?



"A! Kia......... Là chuyện gì?" Cô tò mò hỏi. Chỉ cần không phải là điều cô đang nghĩ thì cho dù muốn cô đến nhà anh làm người giúp việc thì cô cũng vô cùng đồng ý.



"Làm người phụ nữ của anh."



"............." Cô lặng người đi một chút.



"Anh nói, làm người phụ nữ của anh." Thấy cô không nói lời nào, Diêm Tập Phi nghĩ đến cô không nghe thấy nên anh lặp lại một lần nữa.



"Làm.........Làm người phụ nữ của anh?" Đột nhiên cô nhớ tới sự mãnh liệt đêm qua.



"Thế nào?" Anh tới gần cô, đôi mắt đen câu hồn người nhìn thẳng vào cô, giống như đang dụ dỗ cô.



"Anh.......Anh là đồ biến thái, không biết xấu hổ, đê tiện, đại sắc quỷ!" Mặt cô đỏ bừng giống như trứng tôm được nấu chín, đem toàn lực đẩy anh ra, muốn anh cách xa cô một chút.



"Tôi mới không cần làm tình nhân của anh."



Đúng là một người đàn ông không biết xấu hổ.



"Ai muốn em làm tình nhân?" Vẻ mặt của cô thật sự rất buồn cười.



Không phải sao? Ngưng Thẩm nhíu mi, không hiểu anh đang đùa giỡn cái gì.



"Nhiệm vụ của em không phải là lấy tài liệu này sao?" Anh lấy ra một túi tài liệu đặt trước mặt cô.



Vừa nhìn thấy thứ cô muốn đang ở trên tay anh, cô phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.



Đây chính là thứ có thể giúp cô tự do.



"Anh có thể cho em." Anh thấy lửa nóng ở trong mắt cô, không thèm để ý cười khẽ.



"Nhưng mà, điều kiện chính là làm người phụ nữ của anh."



Kỳ thật, anh chỉ muốn làm cho cô tạm thời bỏ sự phòng bị xuống, cùng anh trao đổi điều kiện, trước là làm cho cô phối hợp với anh, sau lại nói cho cô biết tất cả sự thật.



Chờ cô biết được tất cả, bất luận như thế nào, cô nhất định phải ở bên cạnh anh.



Nếu trước tiên không dùng cách này để giữ cô lại, nếu như xác định được cơ hội chạy trốn, đến lúc đó anh muốn tìm cô, sợ rằng lại vô cùng khó khăn.



"Cho tôi? Anh cho rằng tôi là đồ ngốc à, lừa tôi lại nghĩ rằng tôi không biết sao?". Cô cười lạnh nói: "Đây không phải là cơ mật quan trọng sao?"



Cô mới không tin rằng Diêm Tập Phi đồng ý cho cô.



"Muốn hay không thì tùy em, bất quá........Cái này đối với em không phải cũng rất quan trọng sao?". Khi anh lấy tài liệu đem ra thì trong mắt cô xuất hiện khát vọng, anh biết đây chính là thứ cô muốn.



Nhưng là, cô vì sao lại cần nó như vậy? Chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?



Chẳng biết tại sao, anh có cảm giác, cảm thấy có nguyên nhân khác.



Anh quả thật đoán không sai, một phần tài liệu này rất quan trọng đối với cô, chỉ cần đem giao tập tài liệu này, cô sẽ tự do.



Đến lúc đó, cô có thể đi tìm xuất thân của mình.



"Tôi không có khả năng làm người phụ nữ của anh." Lạnh lùng nhìn Tập Phi, cô muốn nhìn thấy trên mặt anh có hay không ý nghĩ đùa giỡn cô.



"Anh vô cùng nghiêm túc. Làm phụ nữ của anh, anh có thể đưa em tài liệu em muốn, có lẽ.........Em còn có được những thứ quan trọng khác.



"Quan trọng hơn tài liệu này sao?" Cô khó hiểu nhìn anh.



"Đúng, quan trọng hơn thứ này."



"Nếu tôi đáp ứng anh........vậy....tôi nhất định phải...........uhm.....giúp......cùng ngủ với anh?" Phù! Cô nói ra thật vất vả.



"Nếu em không đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em, như thế nào?".



"Nếu tôi nói không thì cũng không có cách thay đổi quyết định của anh sao?" Cô mới không tin lời cam đoan của anh.



Tối hôm qua cô đã nói nhiều lần là không cần, kết quả thì sao? Còn không phải bị anh ăn sạch sao.



Nhưng mà hiện nay, ngoại trừ đồng ý, thì cũng không có phương án khác.



Vì tự do, chỉ có thể chấp nhận yêu cầu của anh.



"Đúng vậy." Diêm Tập Phi vừa lòng gật đầu.



Thật là một người đàn ông ngạo mạn, Cô thầm mắng anh ở trong lòng.



"Như vậy, tôi hiện tại có thể rời đi sao?" Nhìn dây thừng đang cột trên tay, cô có ý nói anh cởi trói.



"Không, em đi theo anh." Diêm Tập Phi đem dây thừng cột trên tay cô tháo ra, thấy cổ tay của cô bị dây thừng làm cho bầm tím, không khỏi nhăn mi lại.



"Có đau không?" Ngón tay thô ráp khẽ vuốt tay cô, trong mắt anh mang theo dịu dàng và đau lòng.




"Vết thương nhỏ này không tính là gì." Cô không thèm quan tâm nói.



So với hai năm nay ở trong Xích Đạo chịu tra tấn khổ sở, cái này không là gì.



"Uh......Vậy đi thôi." Dấu sự đau lòng vào trong mắt, Diêm Tập Phi làm bộ như không có việc gì, nhưng trong lòng tức giận đến muốn giết chết người làm tổn thương Phán Phán.



Đáng chết, trước kia chỉ cần một vết thương nhỏ, cũng đã làm cho cô ấy đau đến khóc, bây giờ bầm tím cả một đoạn dài như vậy, cô ấy lại cảm thấy không sao cả.



Anh thật sự không thể tưởng tượng cô đã từng chịu khổ, nhưng từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ cô, không bao giờ làm cô bị tổn thương nữa.



Mặc quần áo, cô nhìn thẳng vào người đàn ông của cô.



"Đi đâu?"



"Nơi ở của anh."



“Vì sao muốn tôi tới chỗ của anh?"



"Từ hôm nay trở đi, em là người phụ nữ của anh, đương nhiên phải cùng anh ở cùng một chỗ." Anh nói như đó là điều hiển nhiên, làm cho cô nghe thấy đáp án của anh liền giật mình.



"Cùng anh ở cùng một chỗ?" Cô mở to hai mắt, miệng mở to.



"Đi thôi!" Anh vươn tay, lôi kéo Ngưng Thẩm đi ra ngoài.



"Về sau đây là nhà của em."



Ngưng Thẩm nhìn căn phòng được thiết kế tràn đầy sự nam tính----------một căn phòng lạnh như băng, không hề có độ ấm hay sự xa hoa như cô nghĩ.



"Đây là nhà của anh?"



"Anh biết em nhất định cảm thấy nơi này rất lạnh lẽo, không thích hợp cho người ở. Về sau, em muốn sửa sang lại như thế nào thì nói cho anh biết, anh sẽ tìm người đến sửa lại thật tốt."



Nói xong, anh mang cô đến phòng ngủ của anh.



"Không cần, không cần hoang phí như vậy!" Anh nói giống như là cô sẽ ở lại nơi này thật lâu vậy.



Cô cảm thấy nghi hoặc nhìn anh, muốn hiểu ý nghĩ của anh.



Từ lúc sáng tới bây giờ, anh tựa hồ đối với cô rất dịu dàng,----- không để ý đến những lời nói ác ý của cô, thái độ đối với cô không giống như là thái độ nên có đối với kẻ trộm, thật kỳ cục.



Rốt cuộc tại sạo lại như thế này?



Theo như lời đồn đại, anh không phải là người như thế này. Anh lạnh lùng, anh vô tình, anh tàn nhẫn,.........tất cả đều là giả? Đều là bịa đặt? Có đúng như thế không?



Chẳng lẽ tài liệu mà tổ chức cung cấp không đúng sao?



Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của cô, Diêm Tập Phi cười nhẹ, có chút thâm ý mà cười.



Rốt cuộc, Phán Phán lại trở về bên cạnh anh........



Duỗi tay ra, anh đem cô chưa kịp phản ứng ôm vào ngực, hai tay dùng lực gắt gao ôm chặt cô, làm cô không thể động đậy.



Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng lại thấy hai mắt thâm thúy của anh, phát hiện nới đó tràn ngập sự nhu tình và yêu thương say đắm......Cô đầu óc trống rỗng, chỉ còn ngơ ngác nhìn anh.



Một lát sau, cô hồi phục tinh thần.



"Anh......Anh cách xa tôi một chút......". Anh ta vừa mới đáp ứng với cô là nếu cô không cho phép sẽ không chạm vào người cô, hiện tại thì sao, còn chưa quá một tiếng đó!



Cô lấy tay đẩy anh ra, nhưng Diêm Tập Phi lại dùng sức ôm cô.



Anh tựa đầu lên vai cô, từ vai cô có thể ngửi được hương thơm từ trên người cô.



Tuy rằng tối qua cơ thể hai người đã có tiếp xúc thân mật, nhưng cô vẫn không có thói quen có những hành động thân mật như thế này.



Cô đỏ mặt, không ngừng đẩy anh ra.



"Diêm Tập Phi..............Anh không cần--------".




"Một chút là tốt rồi..........". Sáng nay sau khi vừa nhìn thấy cô, anh đã muốn làm như vậy, nhưng mà, cô đối với anh cảm thấy còn xa lạ, nên anh mới kiềm chế dục vọng.



Khi cô xác định sẽ ở bên cạnh anh, không chạy trốn nữa, anh lại không nhịn được khát vọng ở trong lòng.



Anh đem cô ôm thật chặt, giống như muốn cô nhập vào trong cơ thể mình vậy.



Rốt cuộc................Phán Phán của anh đã trở lại.



Cho tới bây giờ khi đem cô ôm vào trong ngực, anh vẫn không thể tin, chính anh có thể một lần nhìn thấy cô, lại có được cô........



Lúc này đây, anh không bao giờ để cô rời đi nữa, không bao giờ để cô phải một mình đối mặt với sợ hãi, anh muốn cho Phán Phán của anh, vĩnh viễn đều ở trong cánh tay của anh, không bị bất cứ tổn thương nào nữa.



Yêu cầu của Diêm Tập Phi làm Phán Phán chấn động.



Đầu tiên cô có chút kháng cự, nhưng phát hiện anh trừ ôm chặt cô thì cũng không có làm cái gì khác nữa, cô cũng không từ chối nữa.



Đôi tay nhỏ bé của cô không tự chủ được vòng qua ôm lấy lưng anh, đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, nghe được tiếng tim anh đập mạnh, làm cho cô cảm thấy bình yên.



Kỳ thật cô cũng không thật sự chán ghét cái ôm của anh, ngược lại, khi lồng ngực ấm áp của anh bao quanh lấy cô thì cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc xuất hiện, làm cho cô an tâm, khiến cô cảm thấy yên tâm, từ đáy lòng có-------một giọng nói nói với cô, người đàn ông này có thể tin tưởng được.



Mâu thuẫn là, người đàn ông trước mặt này cô chỉ mới biết anh chưa được 24 giờ, vì sao cô lại có cảm giác giống như đã quen biết anh từ rất lâu?



Thời gian giống như ngừng lại, không khí ấm áp bao quanh bốn phía, hai người đều không muốn đánh vỡ khoảnh khắc ngọt ngào này.



"Đừng đối với anh có địch ý, bất luận đối với ai cũng được, nhưng duy nhất đừng đối với anh."



Giọng nói trầm thấp của anh khiến người ta cảm thấy yên lòng, nhẹ nhàng truyền vào tai cô, một tay dịu dàng chậm rãi xoa nhẹ lưng cô, làm cho người cô không nhịn được run rẩy.



"Anh biết em đối với anh cảm thấy thật xa lạ, nhưng bất kể như thế nào, xin em hãy tin tưởng anh, trên đời này, người thân thiết nhất với em......là anh.........".



Anh không cần cô nhớ lại anh, anh không cần cô chậm rãi quen thuộc anh, anh hiện tại muốn bắt đầu lại, làm cho hai người khôi phục quan hệ thân mật như lúc trước.



Anh vì bị cô quên đi mà khổ sở, từ nhỏ người thân thiết nhất với cô...........là anh............



Cô tin tưởng anh còn nhiều hơn so với người thân của cô, cô còn không phải rất ỷ lại vào anh sao? Vậy sao cô có thể đem anh quên mất đi.......



Nghe anh nói như vậy, Ngưng Thẩm kinh ngạc nâng mặt lên, nghi hoặc nhìn vào mắt anh.



"Anh?"



"Em có thể quên anh, nhưng mà...........tuyệt đối không được rời xa anh."



Anh cười có chút bất đắc dĩ, hai mắt anh vốn dĩ tràn ngập sự tự tin, giờ phút này lại có chút bi thương, mất mát, vẻ mặt của anh lại làm cho cô cảm thấy đau lòng.



"Anh...............Anh biết tôi?" Biết những gì mà cô đã trải qua sao?



Anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô mà không nói.



"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?" Cô không tin.



Chuyện này quá đột nhiên, trên đời làm sao có chuyện khéo như vậy?



"Chẳng lẽ nhất định phải có bằng chứng thì em mới tin anh?" Anh cười bất đắc dĩ.



Phán Phán trước kia luôn tin tưởng anh, bây giờ đã không thấy.



Bất quá, đó là đương nhiên. Anh cười thầm chính mình ngu ngốc.



“Đương nhiên, dù sao chúng ta mới quen biết chưa tới 24 giờ." Ngưng Thẩm đương nhiên nói.



"Không."



"Không?". Ý tứ của anh là gì?



"Em vì sao không hỏi lòng của em, hỏi nó có hay không tin tưởng anh, hay không cảm thấy anh quen thuộc?".



Anh tin tưởng, tuy rằng cô mất trí nhớ, nhưng tình cảm mười mấy năm ở chung của hai người, sẽ không như vậy mà mất đi, nhất định sẽ lưu lại ở trong lòng cô.



"Lòng?".



"Đúng, hỏi một chút xem lòng em có tin lời anh nói, có hay không tin con người của anh." Vẻ mặt anh nghiêm túc, ánh mắt trói chặt dừng trên khuôn mặt cô.



"Thực xin lỗi, tôi không biết, tôi chỉ biết phải tin tưởng vào chính tôi."



Đây là sự thật, hai năm qua ở Xích Đen, trừ bỏ một số ít anh em bên ngoài, những người ở bên trong đều đối với cô không thật lòng, cô phải học cách bảo vệ mình, phòng khi chính cô bị khi dễ, ở nơi đó, cô học được không tin ai khác ngoài bản thân mình.



Ai cũng không thể tin tưởng.



Nếu cô thật sự muốn xem bằng chứng, vậy anh liền cho cô bằng chứng.



"Chính mình xem đi."



"Đây là......". Cô đưa tay nhận lấy, lộ ra biểu tình khó hiểu.



"Đây là bằng chứng chính xác mà em muốn.".



Cái này cô tự tay làm cho anh khi anh đang học năm ba trung học.



Cô nói toàn bộ thế giới chỉ có hai quyển, một quyển cho anh, một quyển cô giữ, toàn bộ người bên trong trừ cô và anh, không có người thứ 3.



Từ từ mở trang đầu tiên ra, xem ra quyển sổ này tốn rất nhiều thời gian và tâm tư để làm ra, khi thấy người ở bên trong, Ngưng Thẩm lập tức khiếp sợ, lùi về phía sau mấy bước.



Cô trợn to mắt, không thể tin được điều mà mình đã thấy.........



Giống như trang đầu tiên, Diêm Tập Phi cười giống như ánh mặt trời, cùng với một cô gái cười thật ngọt ngào nhìn vào máy ảnh.



Mà cô gái kia............lại chính là cô!



Cô gái giống như còn nhỏ, đại khái chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, cô gái được Diêm Tập Phi ôm vào trong ngực, nhìn ra vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.



Người này........là cô?



Không hiểu vì sao nước mắt từ hốc mắt lặng lẽ rơi xuống.



Nhìn vào ảnh chụp, cô gái kia cười thật vô cùng sáng lạn.........Một sự lo lắng xẹt qua trái tim, trực giác của cô cho thấy hình ảnh này tất cả đều rất quen thuộc.



Trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, nhưng lại trôi qua quá nhanh làm cho cô không bắt kịp được.



Cô lật những trang tiếp theo, phát hiện cả quyển sổ đều là hình chụp chung của mình và Diêm Tập Phi, đại khái có khoảng bảy mươi, tám mươi tấm, từ nhỏ đến lớn đầu có, mà mỗi hình, cô đều vô cùng hạnh phúc......



"Đây là em, em nghĩ sao?"



Thấy mắt cô đẫm lệ, Diêm Tập Phi không nhịn được vươn tay vì cô lau nước mắt. Nước mắt của cô làm anh đau lòng.



"Tôi...........Tôi là ai? Anh là gì của tôi?" Đôi mắt dính lệ, cô khẽ run môi, vô lực hỏi.



Anh lắc đầu, bàn tay to xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy tình yêu say đắm.



"Anh------------" lắc đầu là có ý gì?



"Em phải tự mình nhớ ra." Đây là cô nợ anh.



"Vì.........Cái gì?" Cô là bị mất trí nhớ, vì sao lại làm cô khó xử như vậy?



"Bởi vì........." Anh nhìn chăm chú vào cô gái ngồi trước mắt, người mà anh yêu nhất.



"Vì em thế nhưng......lại quên anh."



Vừa nói xong, anh liền giữ lấy mặt cô, cúi đầu, đem môi mình chạm vào môi cô, hôn cô thật sâu.



Đây là một nụ hôn bá đạo, giống như muốn trừng phạt cô, một hồi lâu, cô ngửi thấy máu tươi, nhưng không biết rốt cuộc là máu của ai.



Diêm Tập Phi hôn cô làm cô không thể chống cự, lời nói của anh làm cô bị mê hoặc.



Cô rốt cuộc là ai?