Một câu nói làm bừng tỉnh người đang nằm mộng, Vương Thái chợt nói:
“Đúng vậy, giết em, lại gây tiếng bẩn cho Lãnh Kình, chuyện này đối với Lãnh Tần mà nói không thể nghi ngờ chính là biện pháp hữu hiệu nhất. Nhưng bây giờ chúng ta không có cách nào biết rõ kế hoạch của bọn họ, hôm nay em ra ngoài chơi nhất địn phải tỉnh táo một chút.”
Hàn Nhi Phương có chút tức giận: “Em khinh, mấy tên rùa thối tha này, xem mạng người như cỏ rác, quả thật bọn họ đã coi trời bằng vung.”
“Vãi trứng…Em yêu à, không đáng tức giận vì mấy tên súc sinh đó đâu.” Giọng điệu đồng chí Trần Minh nghe như đang ngái ngủ nói.
Hàn Nhi Phương vui mừng: “Em không có trứng, vãi không được nha, nếu không thì anh cho em mượn vài trái trứng để em vãi đi?”
Vương Thái: “…”
Khi hai người đang đấu võ mồm thì điện thoại trong phòng ngủ vang lên.
Hàn Nhi Phương biến sắc: “Nhất định là Lãnh Tâm gọi đến, em rút đây.”
Vương Thái: “Được rồi, đề cao cảnh giác, luôn giữ liên lạc.”
Đôi mắt phượng của cô híp lại, hàng lông mi thật dài xẹt qua một vẻ sắc bén kiên định:
“Yên tâm, em biết phải làm thế nào.”
***
“Woa! Chiếc đồng hồ này của Youki thật là đẹp, anh họ của tôi tặng cho cô à?”
Hôm nay Lãnh Tâm kéo Hàn Nhi Phương cùng Doãn Hoa ra ngoài từ sớm, bảo là muốn mời bọn họ ăn sáng, trên đường mọi người đi cùng một chiếc xe, tận dụng cơ hội lôi kéo làm thân, lúc này vừa mới ngồi lên xe, cô ta đã không thể chờ đợi được bắt đầu soi mói.
“Ừm” Hàn Nhi Phương cười ngọt ngào mà ngại ngụng, dáng vẻ như một thiếu nữ đang yêu.
Lãnh Tâm lập tức giả vờ làm ra vẻ vô cùng hâm mộ:
“Xem ra thật sự anh họ rất thương cô, đã nhiều năm như vậy tôi cũng chưa từng nghe nói anh ấy mập mờ với người phụ nữ nào, đừng nói chi là tặng quà, cô thật lợi hại, có thể làm cho anh ấy sủng cô như vậy.”
Cô cũng không thèm để ý đến cô ta, nhướn mắt lộ ra khuôn mặt tươi cười, gắp cá múc súp tôm đưa vào miệng mình, thật là đói.
Trên mặt Doãn Hoa cũng mang nụ cười dịu dàng:
“Chúng ta sẽ đi dạo phố chứ nhỉ, từ khi Youki đến đây vẫn chưa từng ra ngoài, hôm nay chúng ta cùng dạo chơi thả ga đi.”
Hàn Nhi Phương gật đầu nói lời cảm tạ:
“Thật là phiền cho mọi người.”
Sau khi ăn sáng no nê, cô đã bị hai người kéo đi dạo phố, nói là hai người đi cùng Hàn Nhi Phương nhưng cuối cùng lại thành Hàn Nhi Phương đi dạo phố cùng hai người kia.
Hôm qua Lãnh Nhật Nam đã nói, hôm nay tất cả những thứ bọn họ mua đều kí tên của hắn, còn đặc biệt phái vệ sĩ theo xách đồ giúp bọn họ. Lãnh Tâm cùng Doãn Hoa không hề khách sáo với Lãnh Nhật Nam chút nào, từ phố buôn bán dạo đến trung tâm Hải Đô, lại từ Hải Đô đi dạo qua đường Ngân Long, rồi lại từ đường Ngân Long đi đến bách hòa Nam Ngọc, cuối cùng lúc đi ra, cỗ xe của Doãn Hoa ngay cả chỗ ngồi cũng không có, tất cả đều là đồ của cô ta và Lãnh Tâm.
Gần 12h giờ trưa, hơn mười cô tiểu thư trong nhóm của Lãnh Tâm tụ tập trong một căn phòng sang trọng của câu lạc bộ Merda, sau khi khách sáo chào hỏi xong muốn nói lại không có chuyện gì để nói, trong số các minh tinh trên tạp chí còn có một cô gái trông khá khí chất liếc nhìn Hàn Nhi Phương quan tâm hỏi:
“Nghe nói trước kia Youki ở nước ngoài, bây giờ trở về đã thấy quen chưa?”
Cô gái này chính là vị hôn thê còn thua cả bạn bình thường của Lãnh Nhật Nam, Đường Nhiễm
Cái cô Lãnh Tâm kia, thì ra là có ý xấu, còn mởi cả “vợ cả” của Lãnh Nhật Nam tới, muốn làm nhục ai đây?
Đường Nhiễm thật sự rất xinh đẹp, cách nói chuyện cũng rất ôn hòa, từng động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra hương vị ưu nhã đoan trang cổ điển.
Hàn Nhi Phương cảm thấy bất đắc dĩ với chuyện mình bị coi như là “kẻ thứ ba”, vẻ mặt vẫn tiếp tục giả vờ không sợ, trả lời:
“Mới đầu thì có một chút, bây giờ đã quen rồi, Tứ gia cùng đại tiểu thư đều đối xử với tôi rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, sau này nếu thấy chán có thể rủ A Tâm và mọi người đi ngoài nhiều một chút, nhiều người sẽ càng náo nhiệt.”
Cũng không biết căn bản Đường Nhiễm không xem cô là kẻ địch hay là giả vờ quá giỏi, dù sao vẻ mặt của cô ta cũng không hề có ý đối địch với Hàn Nhi Phương, ánh mắt nhìn Hàn Nhi Phương tràn đầy thân thiết.
Những người khác không biết Lãnh Nhật Nam và Đường Nhiễm còn có quan hệ khác, chỉ biết hiện giờ Hàn Nhi Phương là tình nhân của Lãnh Nhật Nam, thấy Đường Nhiễm ân cần hỏi han chỉ nghĩ cô ta đang nịnh bợ, vì vậy cũng nhiệt tình góp vui.
“Youki à, nhà của cô ở đâu thế?”
“Youki à, ba mẹ của cô làm gì thế?”
“Youki à, cô và Tứ gia quen biết thế nào vậy?”
“Youki à, đồng hồ trên tay cô thật là đẹp, là mẫu vừa mới ra Audemars Piguet – Royal Oak nha, trước giờ tôi chưa hề được nhìn tận mắt mẫu mới này.”
… …
Vì vậy bữa cơm này toàn một đống những câu hỏi không hề có dinh dưỡng được đặt ra.
Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, có người muốn đi dạo phố, có người lại muốn đến spa, Lãnh Tâm cùng Đường Nhiễm lại muốn chơi mạt chượt, nhân số không đủ, vì vậy muốn kéo cô cùng Doãn Hoa vào cho đủ, Hàn Nhi Phương vội vàng xua tay nói mình không biết chơi.
Vẻ mặt Lãnh Tâm vẫn ôn hòa thân thiện:
“Không sao, rất dễ, bọn tôi dạy cô, học là biết chơi ngay.”
Đường Nhiễm cũng khuyến khích:
“Chơi đi mà, bọn tôi không thu tiền, thua thì uống rượu, chúng tôi một ly Youki nửa ly, được không?”
Lãnh Tâm cũng vội vàng tiếp lời:
“Vừa khéo tháng trước ông chủ Lý đưa cho tôi mấy thùng rượu vang Botrytis rất ngon, tất cả đều là số lượng có hạn của các năm, tôi vẫn chưa nỡ uống, để tôi gọi quản lí Quý mang tới, hôm nay thắng thua tôi đều mời khách.”
Hàn Nhi Phương hừ lạnh trong lòng, vui vẻ đồng ý.
Lãnh Tâm lôi cô ngồi xuống, vừa nói quy tắc vừa mở bài làm mẫu cho cô, thỉnh thoảng Đường Nhiễm cũng nhẹ nhàng bổ sung vài câu, không khí vô cùng hòa hợp.
Cô cũng rất phối hợp, được bọn họ chỉ dẫn vô cùng hứng thú, dáng vẻ hưng phấn kích động.
Bốn người vây quanh bàn chơi bài, có câu vận may của “lính mới” rất tốt, Hàn Nhi Phương vừa mở bài đã cầm hồ, đưa lên khoe khoang Lãnh Tâm và Doãn Hoa.