Bà Xã, Em Thật Biết Cách Lừa Người

Chương 10: Thăm Dò Căn Cứ Hải Âu




Cuối cùng đêm đó Lãnh Nhật Nam cũng không qua đêm trong phòng Hàn Nhi Phương, không phải hắn không muốn mà về sau quản gia đến gõ cửa nói có điện thoại của hắn, hắn vào thư phòng nhận điện thoại rồi không trở lại nữa, đến khi dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe Hàn Nhi Phương mới biết Lãnh Nhật Nam đã đi, hơn nữa vài ngày sau cũng không thấy người đàn ông này đâu.

Vương Thái nói hình như số hàng lần này Hải Âu bán cho chính phủ Mỹ nửa đường xảy ra vấn đề.

Mấy ngày nay Lãnh Nhật Nam đều không có ở Hải Âu, không thể nghi ngờ là rất tiện cho Hàn Nhi Phương xuất hành vào ban đêm.

Mày ngày nay Hàn Nhi Phương cùng các thành viên trong đội đã lợi dụng thời gian buổi tối để thăm dò khu chế tạo bí mật cùng hệ thống quản chế trong căn cứ và bố trí địa hình của nó, hôm nay địa điểm công tác lại được chuyển đến phía sau núi của Hải Âu.

Qua năm giờ chiều, núi Giai Sinh vẫn là tiên cảnh nhân gian như trước.

Hàn Nhi Phương cưỡi ngựa phi thật nhanh dọc theo con đường lát đá hướng về phía hang Thủy Dưỡng , A Hàm không xa không gần theo sau.

Núi non hoang dã tĩnh lặng, lá xanh sum suê, cỏ trải xanh um, đập vào mắt chỉ có một màu xanh tươi của cỏ cây, chợt có tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, nhiều âm thanh hòa lẫn, tô điểm thêm vẻ thanh u tĩnh nhã của khu rừng xanh ngắt này, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

Mười phút sau cô dừng lại sau hang Thủy Dưỡng, đã sớm có người hầu đứng đấy nhận dây cương trong tay Hàn Nhi Phương, lại có người bước lên dẫn cô vào bên trong, A Hàm đi theo tới cửa thì thức thời dừng bước.

Con đường đá trong hang uốn lượn về phía trước, bên trong là từng bụi hoa dại nở rộ cùng tiếng chim quyên và những bông hoa hồng, chợt có cơn gió lướt nhẹ qua, hương thơm thấm lòng người. Hàn Nhi Phương đi về phía trước dọc theo con đường nhỏ, ánh nắng chiều tà chiếu rọi từng ánh sáng vàng nhàn nhạt lên gò má trắng nõn của cô, cả khuôn mặt cô trơn bóng như một thiên sứ.

Cuối đường có một cánh cửa gỗ khắc hoa khép hờ, bên trong là khoảng sân rộng lớn, trong sân có vài hồ nước khoáng được thiết kế khác biệt, có cả đình nghỉ mát cùng phòng tắm vòi sen.



Người hầu nữ dẫn đường nói với Hàn Nhi Phương:

“Tôi sẽ ở bên ngoài trông coi, nếu cần gì ngài cứ trực tiếp sai bảo tôi.”

Hàn Nhi Phương cười tủm tỉm nhẹ gật đầu.

Cửa sân vừa mới đóng cô đã xoay người chạy nhanh đến bụi hoa lấy ra cái balo đã giấu từ tối hôm qua, bên trong là một đôi giày quân đội màu xanh, một cái ống nhòm, một cái VT răng nanh, một cây súng, một dụng cụ thăm dò UI.

Có những công cụ này muốn lặng yên không tiếng động chuồn khỏi đây đi ra ngoài đối với Hàn Nhi Phương mà nói là một chuyện rất dễ dàng.

Năm phút sau, Hàn Nhi Phương vung cây dao trong tay lên, chém đứt cây mây chắn đường, cẩn thận tỉ mỉ thẳng tiến vào rừng sâu.

Một lúc sau tai nghe truyền đến giọng nói mừng rỡ của Trần Minh:

“Phương nhi, ở đây anh có thể quét được bản đồ 3D, chính là ở xung quanh đây, em cẩn thận một chút.”

“Nhận được rồi.” Hàn Nhi Phương lấyđồng hồ Morse cùng hệ thống định vị GPS của mình ra xác định tọa độ, sau đó nhấn khóa thăm dò, ba quả cầu thăm dò nhận lệnh liền phân hướng bay đi.

Nguyên lý của loại máy thăm dò này thật ra cũng không khác với máy thăm dò siêu âm Sonar, có thể lợi dụng âm thanh, nhiệt độ, địa hình tổng hợp tin tức chuẩn xác và phân tích được số lượng đạn dược trong phạm vi 1m, điểm khác biệt duy nhất chính là loại thiết bị thăm dò này có nhiều hơn thiết bị Sonar một chức năng.

Đây cũng là mục đích mà hôm nay Hàn Nhi Phương tới đây.



Phía sau rừng rậm là nơi huấn luyện thực chiến của lính đánh thuê ở Hải Âu, bình thường có rất ít người tới đây, mặc dù các lính đánh thuê khi tập luyện sẽ không vòng qua khu vực được cảnh báo có bom mìn này nhưng hôm nay Hàn Nhi Phương lại đặc biệt xuất hiện ở con đường có ẩn chứa bom mìn này.

Bởi vì từ nơi này đến bến tàu Hải Âu là gần nhất, tuyến đường cũng bí mật nhất.

Nếu như có thể tiêu diệt sạch những thứ bom mìn lúc nào cũng có thể nổ người ta thành thịt nát kia thì sau này viện binh của bộ an ninh từ đất liền có thể từ phía sau núi lặng yên không tiếng động trực tiếp đánh bọc từ trên xuống, điều này không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm phần bảo đảm cho hành động trong tương lai.

Hàn Nhi Phương cầm ống nhòm quan sát bến tàu không ngừng hoạt động phía xa.

Sau nửa ngày, một chiếc Bugatti màu đen quen thuộc xâm nhập vào tầm mắt, hàng chân mày của Hàn Nhi Phương nhướn lên, trầm giọng nói:

“Em phải trở về.”

“Sao thế?” Trần Minh ở bên kia hỏi.

“Lãnh Nhật Nam đã trở lại, giờ đang ở bến tàu, không biết lúc nào sẽ về.”

“Được rồi, còn lại giao cho bọn anh, em cẩn thận một chút.”

Hơn 10 phút sau, Hàn Nhi Phương với vẻ mặt đỏ ửng đã lui trở về biệt thự chính, người đầu tiên nhìn thấy không phải Lãnh Nhật Nam cũng không phải bác Hoàng quản gia hay người hầu mà là một người đàn ông xa lạ không quen biết.