"Tôi xin lỗi" - Nhược Khê vẫn cúi đầu xin lỗi một lần nữa
Tổng tài máu lạnh lấy lại sắc mặt lạnh tanh như ban đầu. Đôi mắt xinh đẹp kia cứ chỉ sáng lấp lánh mãi thôi, nó thực sự hệt như bức tranh phong cảnh giữa sự kết hợp của bầu trời chiếu ánh hoàng hôn cam đỏ và khoảng trời bình minh sáng rực làm rạo rực hết tất thảy lòng người
Nếu như có ai thắc mắc về ngoài hình của Dạ Minh Triết thì chắc chắn Nhược Khê sẽ miêu tả nó giống như miêu tả một người trong truyền thuyết cùng những vốn từ mĩ lệ nhất. Đúng là một người có ngoại hình đặc biệt
"Hừ, cô định cúi đầu đến bao giờ đây, nó làm tôi khó chịu rồi đấy" - Minh Triết nhăn nhó gằn giọng cứng rắn
"Tôi xin lỗi..."
"Cô bị nghiện nói câu đó lắm hả ? Nói nhiều quá cũng chẳng khác gì đánh giá thấp giá trị bản thân mình, đúng là ngu ngốc"
Dạ Minh Triết cầm tờ báo cười khẩy một cái, thể hiện rõ ràng sự kiêu căng và có chút khinh thường dù đó là một cử chỉ nhếch miệng và cười khẩy một cái. Minh Triết gập tờ báo xuống láo liếc đôi mắt hướng sang Nhược Khê
"Mau giải thích việc thay thế cô dâu trong hôn lễ lần trước cho tôi nghe, dám tự ý đổi người mà không thèm bàn một tiếng, các người giỡn mặt với tôi sao ?!! Cuối cùng tôi phải đi kết hôn với một người ngoài không có bất cứ huyết thống gì với nhà họ Đỗ, đúng là thứ hợp đồng dối trá !!"
Minh Triết cuộn tay thành nắm đấm giáng xuống chiếc bàn thuỷ tinh trong suốt làm nó nứt vỡ, nghe rõ tiếng thuỷ tinh nứt. Trong ánh mắt long lanh ấy thể hiện sự giận dữ vô cùng, cũng phải thôi, một người dễ nóng tính như tổng tài có tiếng máu lạnh này thì nổi nóng cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhược Khê cúi đầu xuống, vẻ mặt và đôi mắt chứa đầy sự buồn rầu và còn u ám như cô hồn
"Không, tôi là con gái từ cuộc hôn nhân đầu tiên của Đỗ Giang Thế tên Đỗ Nhược Khê, chuyện này hầu như không có một ai biết cả nên mong anh thông cảm, còn việc thay thế cô dâu là do em gái tôi Đỗ Minh Nguyệt ban đầu là cô dâu chính đột nhiên thay đổi ý định không muốn tiến hành hôn lễ nên tôi phải ra thay, tôi vẫn được tính là có huyết thống với nhà họ Đỗ nên anh không phải kết hôn với người ngoài đâu"
Giọng nói bình tĩnh đến lạ. Rõ ràng mọi người trong đây lại được một phen ngạc nhiên nữa. Chuyện Nhược Khê là con gái sinh ra từ cuộc hôn nhân đầu tiên thì chỉ có duy nhất gia đình nhà họ Đỗ và cô biết mà thôi còn bên ngoài thì lại được gắn mắc là con của một người bạn nhờ nuôi dưỡng. Bây giờ cô gái nhìn như yếu đuối trước mặt Minh Triết dường như chẳng còn sự run rẩy ứ đọng nào cả
"Thật là...chả hiểu cái nhà bên đó tính che giấu bao nhiêu chuyện nữa đây, thật phiền phức, tôi có việc phải làm ở tập đoàn rồi, xin phép" - Minh Triết giãn cơ mặt bỏ kính xuống, đứng phắt dậy
"Khoan đã" - Nhược Khê lấy can đảm giơ tay ra hiệu ngăn anh dừng lại
Dạ Minh Triết khỏi phải nói, nhăn mặt ngay lập tức mà bắt đầu giở giọng đanh đá
"Gì nữa đây, còn dám ngáng đường tôi ?!! Tránh ra chỗ khác, tôi ghét nhất ai ngáng đường tôi"
"Anh bình tĩnh, tôi chỉ là có một đề nghị mà thôi"
"Đề nghị ? Nói gì nói nhanh đi, tôi ghét lãng phí thời gian cho những thứ không đâu, nhanh lên" - Minh Triết thúc giục trong giận dữ
Nhược Khê dù đôi tay thanh tú đã bắt đầu run sợ trước ánh mắt dù đẹp tuyệt trần nhưng bị thu nhỏ lại và nhiều lòng trắng hơn trong đôi mắt, đó là dấu hiệu cho thấy sự giận dữ đến mức nào. Có lẽ không chỉ nổi danh bởi tiếng tăm máu lạnh mà Dạ Minh Triết còn có cả máu nóng hoà tan vào máu lạnh đó nữa
Nhược Khê như một người tí hon bị thân hình cao chót vót của Dạ Minh Triết gần che khuất mất rồi. Cô chậm rãi lấy một tờ giấy gấp gọn ở trong túi xách đang đeo trên người. Mặt Minh Triết giãn ra một chút nhưng không đáng kể, chắc phải mang một chậu nước đá để hạ hoả cho anh ngay thôi, có khi đá cũng tan luôn đó chứ
"Tôi muốn làm một bản hợp đồng"
"Lại hợp đồng nữa sao ? Về cái gì, nói mau lên"
"Anh có thể đừng để tôi trở về nhà họ Đỗ được không ? Tôi chỉ cần vậy thôi, tôi không cần anh để tôi vào mắt làm gì cả, anh có thể tự do nhưng xin đừng để tôi trở về nhà họ Đỗ được không ? Tôi xin anh đấy"
Đôi mắt và lời nói cứng rắn nhưng lại là một lời thỉnh cầu tha thiết. Bờ môi hồng hào bắt đầu run run, Nhược Khê tay cầm tờ hợp đồng như một con chuột bị một con mèo lớn vồ vập. Dạ Minh Triết thấy vậy không nói câu gì tiếp theo, không một câu thắc mắc, nhanh tay chộp lấy tờ hợp đầu mà kí vội lên đó rồi vứt thẳng vào Nhược Khê và đi mất