"Chờ đã, tôi cũng sẽ yểm trợ cho cô và Dạ Minh Triết" - Nhược Khê kiên định
Cuộc chiến này không phải chỉ có một hai người có ý chí để cầm súng lên chiến đấu vậy được. Nhược Khê cầm con dao sắc lịm tiến lên phía trước
"Mối thù này chính tay tôi sẽ trả nó cho bằng sạch"
"Nếu có chuyện gì, tôi không chắc sẽ an toàn nhưng tôi có thể đảm bảo rằng Đỗ Giang Thế sẽ không trốn thoát được đâu"
Trên tầng hai Đỗ Giang Thế đang vận lộn với ruồi nhặng Dạ Minh Triết. Ông ta hết dằng co rồi lại tẩu thoát ra phòng khác, Minh Triết cũng đã dần kiệt sức khi phải đuổi theo ông ta và vận lộn. Cứ ngỡ như sắp mất dấu vì đột nhiên đầu anh xoay mồng mồng lạ thường. Có lẽ là do đuối sức nên sinh ra chóng mặt đến vậy
"Mày cứ vo ve không khác gì ruồi nhặng, bây giờ thì mày hãy chết luôn đi, tao chắc chắn mẹ mày trên cao cũng mong chờ con trai mình đến lắm đây"
Đỗ Giang Thế chẳng bỏ lỡ cơ hội nào, giao ngay khẩu súng ra định toạt mạng anh. Một tiếng "đùng" lớn do khẩu súng vang dội khắp nơi, Dạ Minh Triết nhắm chặt mắt nhưng sau đó lại là tiếng súng rơi xuống đất nên anh thử hé mắt
Thật may Lý Thương Thư và Nhược Khê đã đuổi kịp lúc. Thương Thư đã nổ súng trúng vào bàn tay của Đỗ Giang Thế, cứu mạnh Dạ Minh Triết một mạng
"Hộc hộc, may quá, đến kịp lúc, mau đầu hàng đi Đỗ Giang Thế, vợ con ông đều bị bắt rồi !!"
NOVELTOON "Con nhãi khốn kiếp ! Mày đang là tay sai của tao đấy" - Đỗ Giang Thế ôm bàn tay rướm máu mà gào
Nhược Khê chạy lại đỡ người của Dạ Minh Triết đnag đuối sức nằm la liệt dưới nền đất lạnh. Anh được nằm trong vòng tay của người con anh yêu, cứ như một năng lượng thần kì và khổng lồ truyền qua hai bàn tay nắm tay nhau. Dạ Minh Triết như tiếp thu được nó liền hết mệt mỏi
"Minh Triết ! Anh không sao chứ ?" - Nhược Khê vội vã
"Anh không sao, em đến thật đúng lúc đấy Nhược Khê" - Dạ Minh Triết cười diu
Đỗ Giang Thế như rơi vào ngõ cụt. Ông ta né tất cả đạn từ khẩu súng của Lý Thương Thư mà lấy ra một khẩu súng móc, dùng nó bắn lên đèn trần rồi đu xuống dưới từ ban công tầng hai xuống. Chỉ còn một viên đạn cuối, Lý Thương Thư nhắm chuẩn vào sợi dây lơ lửng giữa không trung và giờ đây nó đã trở thành mục tiêu trong đồng tử xinh đẹp của Lý Thương Thư
"Ông đừng hòng chạy thoát!"
Cô dùng khẩu pháo bắn ra để cảnh báo cho những người bên dưới. Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua chính xác, không sai một li làm đứt sợi dây đu của Đỗ Giang Thế khiến ông ta ngã xuống dưới
"Mau chạy đi, ông ta sẽ bắn đó, nhanh lên!"- Lý Thương Thư hét lớn cảnh báo
Ba người bên dưới hoảng quá nên rối hết cả lên như hoảng loạn. Lý Thương Thư bám chặt vào thành ban công định nhảy xuống nhưng hình ảnh chiếc váy bay trong gió thổi qua ánh mắt của cô. Nhanh quá, là thứ gì vậy ? Câu hỏi hiện ngay trong đầu Lý Thương Thư
Chính là Nhược Khê. Cô liều một phen nhảy từ đây xuống dưới để bắt giữ Đỗ Giang Thế cho bằng được. Ông ta chính là thủ phạm chính gây ra cái chết cho mẹ cô, cũng là người đã hãm hại cả một tuổi thơ của cô, và giây phút này, cô sẽ tóm gọn hắn và bắt hắn trả cả vốn lẫn lãi
Ánh mắt cô hiện lên người đàn ông chẳng sót lại bản chất của con người. Đôi mắt từng long lanh trong sáng nhưng bây giờ nó chứa đầy ngọn lửa xanh hận thù cháy bỏng được ấp ủ rất lâu. Cô đã chờ khoảnh khắc này rất lâu, rất lâu rồi. Nhược Khê hét thật to để giải phóng cơn thịnh nộ
"Tôi không cho ông chạy thoát đâu ĐỖ GIANG THẾ!!!"
Cuối cùng Nhược Khê đáp ngay trên người ông ta an toàn. Chưa hết, cô dùng ngay con dao trong tay định kết liễu hắn ta như cái cách mẹ cô phải chịu
Thế nhưng trong khoảnh khắc vài giây, lí trí lại một lần nữa ngăn cô lại. Một cơn gió nhẹ thổi qua đường chân tóc Nhược Khê, nó hệt như cái chạm tay của mẹ cô, nhẹ nhàng và ấm áp. Cứ như mẹ cô từ trên cao đã kịp thời trở về và đang ngăn cản cô không nên giết người, dù đó là kẻ đã giết mẹ Nhược Khê
Con dao bỗng rơi xuống kêu "leng keng" làm xé toạc bầu không khí căng thẳng. Nhược Khê cắn chặt răng, cuộn tay thành nắm đấm, không chút do dự mà giáng xuống thật mạnh. Từng đợt từng đợt, một nắm đấm được giáng xuống thì cô lại nói một câu
"Cái này là cho Lý Thương Thư, cái này cho quản gia Lý, cái này thì cho Chấn Kiệt, riêng hai cái này cho Lâm Phong, cái này là của tôi..."
Nhược Khê chợt khựng lời, như thể cô phải kím nén lắm mới có thể thốt ra đòn cuối cùng. Nhược Khê nước mắt dàn dụa mà giáng xuống một cú đấm dồn nén tất cả sức bình sinh của bản thân, cô hét to
"Cái này là dành cho mẹ của tôi !!!"