Bà Xã Đừng Trốn Nữa!

Chương 6




Tô Tích Cầm lần này không gặp được giám đốc thiết kế bên Trác Thịnh, cuối cùng cùng Trương Tịnh vô công quay về, hai người bước ra khỏi tòa nhà Trác Thịnh, Tô Tích Cầm nhìn ra đường phố tấp nập người đi thì lại mất tập trung.

"Chị Tô, chúng ta bắt taxi về đi." Trương Tịnh nhìn sườn mặt Tô Tích Cầm, nghĩ đến chuyện vừa rồi va chạm với Mạc Tây Cố trên đường, bụng đầy dấu hỏi.

"Trương Tịnh, cô về trước đi." Cô quay đầu lại.

Trương Tịnh tay xách túi xách, nghiêng người há miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, điều này tự nhiên rơi xuống đáy mắt Tô Tích Cầm, hiểu được cô ta nghĩ gì, cô liền nói: "Tôi và sếp tổng có chút ân oán cá nhân, việc này cô hiểu rõ trong lòng là được."

Trương Tịnh cũng là người thông minh, lựa lời nói: "Chị Tô, chị yên tâm, em biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói mà."

Tô Tích Cầm gật đầu, thật ra cho tới nay, cuộc hôn nhân của cô và Mạc Tây Cố vẫn chưa công khai, nếu hiện tại đã quyết định ly hôn thì cần gì phải truyền ra ngoài để rồi thêm nhiều phiền phức.

Nhìn bóng lưng Trương Tịnh rời đi, ánh mắt Tô Tích Cầm trở nên tịch mịch, đứng lặng một hồi lâu, cô quay đầu nhìn tòa nhà Trác Thịnh, trong đầu lật lại dự định.

Khi cô bước ra khỏi tòa nhà Trác Thịnh, một chiếc Range Rover màu đen lướt qua trước mặt cô, khóe mắt Bạch Diễn Sâm ngồi ở ghế sau xe nhìn thấy bóng dáng cô, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp trên gương chiếu hậu.

"Gần đây có hợp tác gì với Mạc thị?" Bạch Diễn Sâm mở đôi môi mỏng.

Tưởng Tồn Ngộ ngồi phía trước nghe thấy ông chủ nói, lập tức xoay người, trong đầu suy nghĩ ý sâu trong lời nói của anh, một lát sau mới nhớ lại một chuyện, nói: "Gần đây cũng không có hợp tác gì với Mạc thị, nhưng gần đây công ty muốn đưa ra thị trường một khối lượng lớn trang sức đá quý mới, những sản phẩm do nhà thiết kế của công ty chúng ta thiết kế ra vẫn không đạt được yêu cầu của anh, cho nên giám đốc bộ phận thiết kế đề nghị hợp tác với một số công ty đá quý có chút danh tiếng, hiện tại vẫn đang trong quá trình tuyển chọn công ty hợp tác, mà Mạc thị cũng tham gia."

"Nhà thiết kế chính của Mạc thị Tô Tích Cầm là nhà thiết kế thực lực được đào tạo ra mấy năm gần đây, nếu không có gì bất ngờ, cơ hội hợp tác với Mạc thị có thể sẽ rất lớn."

Bạch Diễn Sâm thu hồi ánh mắt, đáp lại: "Lần hợp tác này, nhất định phải chọn ra tác phẩm có chất lượng tốt nhất, thực lực kia không đủ tin cậy."

Tưởng Tồn Ngộ rớt cả mồ hôi trên trán, thực lực vậy vẫn không đủ tin, vậy thế nào mới có thể tin đây?

Nhưng lời của đại boss, anh ta muốn bác bỏ cũng chỉ có thể phản bác một chút, nói ra miệng tuyệt đối là không có gan.

Tô Tích Cầm không trở về Mạc thị mà ở ngã tư bắt taxi đến trường đón con.

Thành phố S là thành phố phía nam, mùa hè ở phía nam vào lúc 5 giờ chiều, mặt trời vẫn đỏ ửng, nhiệt độ nướng người.

Sau khi Tô Tích Cầm xuống taxi, chống lại cái nóng mặt trời cùng các phụ huynh khác đứng ở cổng trường, thò đầu chăm chú nhìn sân trường xem lớp của con trai đã đi ra hay chưa.

Một lát sau, giáo viên của con trai dẫn học sinh chỉnh tề đi từng bước nhỏ tới cổng trường, trong hai hàng ngũ ngay ngắn, Tô Tích Cầm liếc mắt một cái là có thể chộp được hình dáng đẹp trai của túi sữa nhỏ.

Có lẽ là mẹ con liên tâm, túi sữa nhỏ nhìn về phía cô, sau đó trên khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm nở một nụ cười, giơ cánh tay đầy thịt kia lên.

Nếu nói Tô Tích Cầm quên đi mọi ưu phiền nhất là khi nào thì đó chính là lúc ở cùng với con trai của mình, nhìn đứa nhỏ mà năm đó cô vì chặt đứt tận gốc cuộc tình mà sinh ra, trong lòng có cảm giác biết ơn khó giải thích, trong năm năm vừa dài vừa gian nan này con trai chính là động lực sinh tồn của cô, mỗi khi gặp phải khó khăn chống đỡ không nổi, chỉ cần liếc mắt nhìn khuôn mặt bé nhỏ trắng mịn kia, trong người giống như được rót vào một khối năng lượng mới, phá tan hết thảy khó khăn.