Trên đường đi, An Tiểu Ngu không có nói chuyện, Thẩm Ngự Phong cũng không lên tiếng, không khí trong xe yên tĩnh, khiến người không cách nào thở.
An Tiểu Ngu toàn thân không được tự nhiên, như ngồi bàn chông.
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Thẩm Ngự Phong hôn cô trước đó!
A a a.......
Thực sự là một mảnh mơ hồ a!
Anh vì sao muốn hôn cô? Chẳng lẽ anh thích cô?
Cái ý niệm này vừa lóe lên, thì giống như đánh chuột vậy bị An Tiểu Ngu dùng cây búa đánh trở về.
Làm sao có thể?
Làm ơn, hai bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới có được hay không?
Giải thích duy nhất chính là, Thẩm Ngự Phong người này rãnh đến nhàm chán, cố ý trêu chọc cô!
Loại sở thích biến thái này a!
.......
Chiếc xe rất nhanh đã đến khu biệt thự Tử Lâm Loan, An Tiểu Ngu gọi điện thoại cho Từ quản gia, nói Sở Mộ Thành uống say rồi, để ông mang hai người đến cửa đón Sở Mộ Thành.
Cửa biệt thự Sở gia, khi quản gia nhìn thấy An Tiểu Ngu từ chiếc Aston Martin đi xuống, có chút kinh ngạc.
An Tiểu Ngu tự động bỏ qua những ánh mắt tìm tòi kia, mở cửa sau của xe.
Đợi sau khi hai người hầu dìu Sở Mộ Thành đi, Từ quản gia nói: "Tiểu Ngu, nếu đã đến cửa nhà, tối hôm nay thì ở trong nhà đi!"
An Tiểu Ngu chần chờ một chút.
Ở lại trong nhà......Lỡ như Sở Mộ Thành tỉnh rồi, lại là một đống chuyện phiền toái.
Nhưng nếu là theo Thẩm Ngự Phong đi......Khụ khụ......Càng khiến người đau đầu a!
Cô hiện tại cũng không biết nên đối diện Thẩm Ngự Phong ra sao.
Nghĩ đến đây, An Tiểu Ngu có chút buồn bực.
Thẩm Ngự Phong không quan tâm mà hôn cô, nhưng là hiện tại nhìn xem, chỉ có cô một mình phiền não vạn phần, nhưng là người kia lại giống như người không chuyện gì vậy!
Thật là, không công bằng a!
Đang trong lúc thất thần, đột nhiên có ánh đèn chói mắt truyền đến, một chiếc xe Beetle màu cà phê chạy qua đây.
"Tích tích....."
Beetle dừng ở cửa lớn Sở gia, cửa sổ xe quay xuống, lộ ra một môi đỏ ngọn lửa, khuôn mặt trang điểm diễm lệ.
Ngoại trừ Sở Mộ San, còn có thể là ai?
"Ai nha, em cứ tưởng là ai, thì ra là chị a! Hơn nửa đêm, chị sao lại đứng ở cửa nhà không đi vào?"
Ở dưới bóng đêm, Sở Mộ San không có ngụy trang.
Không có Sở Dật Hồng cùng Tô Lâm Tuyết ở đây, cô cũng không cần giả bộ dáng vẻ chị em tình thâm gì, cho nên trong giọng nói nói chuyện mang theo khiêu khích.
Cái nhà này, vốn dĩ không có vị trí của An Tiểu Ngu, cô bất quá chỉ là một người ngoài mà thôi. Nhưng là sự xuất hiện của cô, lại thay đổi rất nhiều quỹ đạo vốn dĩ đã định.
Sau khi An Tiểu Ngu đến, không chỉ cướp đi vị trí lớp nhất của cô, thậm chí còn cướp đi người bên cạnh cô.
Bất kể là ba ba, hay là anh hai.....Vốn dĩ, mình mới là tiêu điểm chú ý cùa bọn họ, nhưng là sau đó, An Tiểu Ngu lại cướp đi lực chú ý của bọn họ.
Ba đối với An Tiểu Ngu quan tâm như vậy, thậm chí cô ta không đổi tên họ cũng có thể vui vẻ chấp nhận ; Mà anh hai, ánh mắt luôn là vây quanh An Tiểu Ngu quay ; Thậm chí ngay cả anh Tử Kiêu đến nhà, cũng là thường xuyên cùng An Tiểu Ngu nói chuyện rất vui vẻ.....
Cô mới là công chúa chính quy của cái nhà này, như thế nào lại cam tâm?
Cho nên, trong lòng oán hận đối với An Tiểu Ngu ngày qua ngày tích lũy.
Hiện nay, An Tiểu Ngu dọn ra ngoài ở, vừa đúng hợp tâm ý của cô.
Đối diện khẩu khí hăm doạ của Sở Mộ San, An Tiểu Ngu nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ là giúp chuyện, đem Sở Mộ Thành đưa trở về mà thôi."
"Oh, chỉ là như thế?"
Ánh mắt của Sở Mộ San rơi vào chiếc Aston Martin kia, hiểu ý cười. Xe sang trọng như vậy, An Tiểu Ngu không thể nào mua nổi.
Cô giễu cợt nói: "Chị lợi hại a, vừa mới rời khỏi Sở gia, thì đi ôm đùi của người có tiền! Chúc mừng a!"