Thẩm Ngự Phong nói xong, trực tiếp đi phòng vệ sinh rửa tay một cái, sau đó ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn mì.
An Tiểu Ngu cứng người ở tại chỗ, nhìn bóng lưng của Thẩm Ngự Phong, có chút sững sờ.
Tên ôn thần này cũng biết cô trẹo chân, còn đích thân bôi thuốc cho cô? Quả thực cũng quá huyền ảo đi!
Lẽ nào......Anh đều thấy được?
Tình huống gì?
"Khụ khụ."
An Tiểu Ngu ho khan hai cái, đi tới trước bàn ngồi xuống.
"Anh làm sao biết tôi trật chân? Chẳng lẽ......Anh theo dõi tôi?"
Thẩm Ngự Phong liếc cô một cái, "Tôi thoạt nhìn rất rãnh?"
"........" Đích thật là như vậy! Bất quá, An Tiểu Ngu không nói ra miệng.
"Lúc từ nhà hàng đi ra, đúng lúc nhìn thấy." Anh lạnh lùng mà ném ra một câu.
Ah, thì ra là vậy.
"Xem ra, anh Tử Kiêu của cô sắp phải đính hôn rồi! Vị hôn thê của anh ta dáng dấp vô cùng xinh đẹp, vóc người cũng rất tốt, không giống cô, mầm hạt đậu khô khan, không có gì đặc biệt!"
"Thẩm Ngự Phong, anh đủ rồi!"
Cái tên này, chạy đến nơi này, chính là vì xát muối lên vết thương của cô sao?
"Ăn mì xong, nhanh đi cái!"
An Tiểu Ngu xoay người đi trên ghế sa lon ngồi.
Hai người đều không nói gì nữa.
Bầu không khí trong phòng.......Đột nhiên có chút lặng im, phảng phất như áp suất thấp bao phủ, khiến An Tiểu Ngu không thở nổi.
Quên đi quên đi, hay là mở ti vi thôi, như vậy, ít nhất còn có chút tiếng động.
Đè xuống điều khiển, màn hình ti vi rất nhanh sáng, nhưng là hình ảnh bên trong khiến An Tiểu Ngu lúng túng muốn đập vào tường.
Kênh kia đúng lúc đang phát phim điện ảnh, hơn nữa lại đúng lúc là bộ phim tình cảm mãnh liệt, tình cảnh nóng bỏng kính bạo kia, còn có âm thanh thở gấp yêu kiều......
Có lầm hay không!
An Tiểu Ngu chỉ cảm thấy cả người trong nháy mắt không ổn.
Cô cầm điều khiển lên, lại tùy tiện đổi một kênh, bên trong đúng lúc đang phát một cái quảng cáo.
"Thận hư, có lúc sau khi mệt nhọc quá độ, Eo chân đau nhức, tinh thần không phấn chấn, dường như, thân thể bị móc sạch,......"
Bên trong một đôi vợ chồng ngọt ngào ôm nhau, người vợ hướng về ống kính ngọt ngào cười.
"Uống Hối Nguyên Thận Bảo, anh ấy tốt, tôi cũng tốt!"
Con mẹ nó!
Còn có thể để người ta vui vẻ xem ti vi hay không!
An Tiểu Ngu trực tiếp tắt ti vi.
Bên kia, lại truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Không thể nghi ngờ, là cái tên Thẩm Ngự Phong kia đang cười.
An Tiểu Ngu nghiêng đầu quay sang, trừng mắt liếc anh một cái, thở phì phò nói: "Không cho cười!"
"Sao vậy, cười còn phạm pháp hay sao?"
"Ở nhà tôi, lời của tôi chính là vương pháp. Tôi nói không được cười, thì không được cười!"
Thẩm Ngự Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận, thu lại ý cười ở khóe môi.
"Ok, tôi không cười!"
Nhỏ không nhịn thì loạn mưu lớn!
Bất quá, bộ dáng cô tức giận.......Thật đúng là rất đáng yêu!"
Đột nhiên, điện thoại của An Tiểu Ngu vang lên, cô vội vã cầm lên.
Là điện thoại của Sở Mộ Thành.
Đã trễ thế này.......Anh ta gọi điện tới làm gì?
"Có chuyện gì?"
An Tiểu Ngu khẩu khí nhàn nhạt.
Nói thật, Sở Mộ Thành của hiện tại, khiến cô càng ngày càng nhìn không rõ.
"Chào cô, cho hỏi......Cô là An tiểu thư sao?"
Giọng nói xa lạ của người đàn ông truyền tới.
An Tiểu Ngu có chút buồn bực.
"Là tôi. Anh là ai?"
"Oh, là thế này. Nơi này là hội sở thương vụ Khải Tát, có vị tiên sinh ở chỗ này chúng tôi, anh ta uống say rồi, cô có thể đến đón anh ta về nhà?"
An Tiểu Ngu trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Sở Mộ Thành uống say rồi?
Người phục vụ gọi điện thoại cho cô, bảo cô đưa Sở Mộ Thành về nhà?
Đây là tình huống gì?