An Tiểu Ngu ngẩng đầu nhìn về Sở Mộ Thành.
Anh lấy một loại tư thế ngạo mạn dựa nghiêng ở trên cửa xe, trong vẻ mặt lạnh nhạt mang theo một loại lười biếng, thấy An Tiểu Ngu không có nhúc nhích, anh nhẹ rên một tiếng.
"An Tiểu Ngu, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai."
An Tiểu Ngu vẫn là không có để ý tới anh, sắc mặt của Sở Mộ Thành càng thêm u ám, anh đưa tay đặt trên vai của cô, muốn cởi bỏ dây an toàn của cô.
"Tôi tự làm!"
An Tiểu Ngu cự tuyệt sự đụng chạm của anh, quay đầu nhìn về Tần Tử Kiêu, trong đôi mắt sáng trông suốt.
"Anh Tử Kiêu, cảm ơn anh đặc biệt đến đón em, em thật sự rất vui vẻ!"
Tần Tử Kiêu hiểu ý tứ của An Tiểu Ngu, cô là muốn đi theo Sở Mộ Thành đi.
"Tiểu Ngu......."
An Tiểu Ngu lắc đầu, cô hiểu rõ sự quan tâm của Tần Tử Kiêu đối với cô.
"Em không sao, yên tâm đi! Anh ta đến đón em......Cũng như vậy, tóm lại cũng là muốn đi về nhà!"
Nói xong, An Tiểu Ngu xuống xe, từ cóp sau lấy hành lý của mình, bỏ vào trên xe của Sở Mộ Thành.
"Anh Tử Kiêu, gặp lại sau!"
.............
Xe Land Rover ở trên xa lộ nhanh như điện chớp, nhưng lại thất quải bát quải (七拐八拐), liên tục vượt qua mấy chiếc xe khác, tốc độ như vậy quả thực là tiết tấu muốn tìm đường chết, khiến An Tiểu Ngu sợ run rẩy, khiến người ta có loại ảo giác linh hồn đều muốn bay lên, cả người đều không ổn.
七拐八拐: thất quải bảy quải: nhiều chỗ uốn lượn, không ngừng chuyển biến phương hướng.
"Sở Mộ Thành, anh chậm chút!"
Cô cư nhiên say xe rồi, có chút muốn nôn rồi.
"Sở Mộ Thành, tôi khó chịu!"
Sắc mặt của An Tiểu Ngu chậm rãi trở nên vàng như nến, có mồ hôi lạnh từ cổ phía sau thấm ra, liền đến cái trán cũng bắt đầu ra mồ hôi.
Cuối cùng, tốc độ xe chậm rãi hạ xuống, An Tiểu Ngu lúc này mới cảm giác thoải mái một ít.
"Quỷ nhát gian, giống như lúc nhỏ vậy!"
Sở Mộ Thành lạnh lùng tung một câu nói như vậy, An Tiểu Ngu không có lên tiếng, cô hiện tại một câu cũng không muốn nói.
Nhìn xem, cô mới vừa trở lại một cái, Sở Mộ Thành lại bắt đầu giày vò cô rồi!
Cô biết, Sở Mộ Thành vẫn luôn nhìn cô không thuận mắt, từ lúc cô bước chân vào cửa lớn của Sở gia, Sở Mộ Thành liền xem cô thành cái đinh trong mắt.
Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là như vậy.
Khi đó, Tô Lâm Tuyết nắm tay cô từng bước một đi vào biệt thự nguy nga lộng lẫy đó, nhìn thấy một người đàn ông trung niên khí vũ hiên ngang.
Cô biết, người đàn ông đó chính là Sở Dật Hồng, chồng của mẹ, cha ghẻ.......của cô.
"Dật Hồng, con bé chính là Tiểu Ngu!"
Sở Dật Hồng gật đầu, hướng An Tiểu Ngu cười cười, sau đó ngồi chồm xuống, hướng An Tiểu Ngu vẫy tay.
"Tiểu Ngu, đến đây nào!"
Tô Lâm Tuyết vỗ vỗ bả vai của An Tiểu Ngu: "Tiểu Ngu, nhanh gọi ba!"
An Tiểu Ngu đứng ở bên người Tô Lâm Tuyết, không có nhúc nhích.
Người đàn ông trước mắt này nụ cười thật ấm áp, nhưng là, cô có chút chống cự. Bởi vì, đó không phải là ba của cô, ba của cô.......đã chết rồi! Cô cắn môi, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Đúng lúc này, cô nghe được giọng nói tức giận của một cậu bé truyền đến.
"Không cho cô gọi ba, ông ấy là ba tôi, không phải của cô!"
An Tiểu Ngu theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy cậu bé gầy cao ở cửa thang lầu đứng. Anh ngũ quan đường nét rõ ràng mà thâm thúy, đôi mắt u ám thâm thúy, trên mặt cũng là vẻ hoàn toàn lạnh lẽo.
Mà bên người cậu bé kia, còn một cô bé xinh đẹp đứng, mặc áo váy xoã tung, giống như là một Ba Bỉ Oa Oa (芭比娃娃).
芭比娃娃: ba bỉ oa oa: Barbie (còn nhỏ ai có coi thì sẽ biết nên không giải thích)
Lại nghe được Sở Dật Hồng trách nói: "Mộ Thành, không cho phép nói lung tung! Từ hôm nay trở đi, Tiểu Ngu chính là một phần tử của nhà chúng ta, em gái của con, biết chưa? Sau này, không được khi dễ con bé!"
Sở Mộ Thành hừ một tiếng.
"Em gái của con chỉ có một, đó chính là Sở Mộ San. Cô ta.......tính là gì?"
............
Đột nhiên, xe chợt phanh lại, theo quán tính, thân thể của An Tiểu Ngu nghiêng về phía trước, lại bị dây an toàn kéo lại, hung hăng đụng vào trên ghế dựa.
Ngay sau đó, cằm của cô bị người gắt gao nắm, ngẩng đầu đối mặt với con ngươi băng lãnh của Sở Mộ Thành.
"An Tiểu Ngu, có phải còn đang nhớ Tần Tử Kiêu hay không? Đừng nằm mơ nữa, Tần Tử Kiêu........Rất nhanh thôi thì phải đính hôn rồi!"