Xin chào mọi người, em là Đường Tịch, năm nay 8 tuổi.
Gia đình em có bốn người, ba em, mẹ em, chị gái em và em. Mọi người đều rất thương em, em còn có ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội, mẹ nuôi, ba nuôi và chú Nghiêm Vĩnh, họ đều rất yêu em.
Chị em tên là Đường Bội, chị hơn em ba tuổi.
Đường Bội rất quậy phá, hằng ngày đều không thể ngồi yên một chỗ. Mẹ và ba nói thế nào đều không chịu sửa. Vì chị có một hậu phương rất vững chắc là mẹ nuôi Tô Sương. Mẹ Tô Sương rất thích chị, mỗi lần có ai bắt nạt ( mà cũng chẳng ai đam bắt nạt, chỉ có chị ấy đi bắt nạt người ta thôi), mẹ Tô Sương đều đứng ra càn quét.
Tuy gọi là bắt nạt nhưng Đường Bội chỉ là hiếu động, chị ấy rất biết nịnh, người lớn rất thích chị ấy, ngay cả bạn bè cũng thích chị ấy nốt, nhưng có một người đặc biệt thích dung túng chị ấy, người đó chính là anh Trần Hữu Ca, con trai của mẹ Tô Sương và ba Trần Hữu Bằng. Chị ấy chỉ thích chạy theo trêu chọc anh Hữu Ca thôi, mà anh ấy...sẵn sàng cho chị ấy chọc...
Đường Bội rất xinh, chị ấy thường được nam sinh tỏ tình, nhưng thông thường đều là viết thư rồi bỏ vào tủ giày, kèm theo bánh kẹo. Nhưng mà chị ấy không hề biết, vì những lá thư đó luôn bị tiêu hủy bởi anh Hữu Ca... Em biết hết, nhưng anh ấy không cho em nói...
Tiếp theo là ba em, ba em là một người cực kì đẹp trai, mẹ Tô Sương nói ba là người có tiền, muốn gì cũng có thể mua được. Em rất háo hức, đến xin ba mua một bộ mô hình lắp ráp tàu hỏa, ba nhìn em nói.
"Nếu muốn mua thì bài kiểm tra sắp tới con đạt điểm tối đa đi"
Sau đó em nói cho chị em biết, Đường Bội cũng mang tâm trạng như em chạy đến xin ba một con gấu bông, ba em nói.
"Một tuần này con không quậy phá, ba sẽ mua cho con"
...luôn luôn có điều kiện.
Nhưng mà với mẹ thì không, mẹ xem trên điện thoại, thấy người ta mới ra cây son rất đẹp, mẹ chỉ vô tình khen.
"Diệc Thành, cây son này đẹp quá"
Hôm sau đã thấy nó ở nhà...không có điều kiện...
Em cảm thấy anh Hữu Ca rất giống ba, đều rất chiều chuộng mẹ và chị, còn em, sao không có người chiều em như vậy? Em đi hỏi mẹ, mẹ bật cười nói.
"Ba chiều mẹ vì ba là đàn ông, anh Hữu Ca chiều chị cũng vì anh ấy là đàn ông, con cũng là đàn ông, sao có thể để người ta chiều được"
Lúc đó em mới hiểu, nên em không đòi ai chiều em nữa. Ba cũng vì vậy mà rất tán thành.
Em rất thích được ba hôn, chị em cũng thích. Mỗi khi ba về nhà, cả hai đều chạy lại đòi ba hôn, nhưng khi lớn lên, ba không hôn chị em em nữa, chỉ hôn mẹ thôi. Lúc nào cũng hôn được, sáng dậy hôn, ăn xong liền hôn, trước khi đi làm cũng hôn,... Em nhìn mà thấy ganh tị. Đường Bội chạy đi nói với anh Hữu Ca, chị ấy cảm thấy bị ba bỏ mặc, anh Hữu Ca không nói không rằng liền hôn lên má chị ấy. Kể từ hôm đó chị ấy không đòi ba hôn nữa... Cuối cùng chỉ có em là không có ai hôn, em đi nói với mẹ, mẹ mỉm cười hôn em liên tục, em cảm thấy rất vui, nhưng lúc đó bị ba thấy, em còn thấy ba trừng mắt nhìn em...
Cả ngày hôm đó ba không nói tiếng nào, còn đi về muộn thật là muộn, chị em em đứng ở cầu thang không dám nhúc nhích, mẹ thì ngồi ở ghế, mặt đằng đằng sát khí.
Mãi đến chín giờ ba mới về. Mẹ hỏi ba, ba không trả lời. Mẹ nghiêm mặt, bảo bọn em về phòng đóng cửa lại đi ngủ, bọn em không dám cãi lời liền chạy về phòng, đêm đó em chui vào chăn với chị, hai chị em cố nghe ngóng nhưng không được gì, mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thấy ba bước ra, tay còn chống lưng, mẹ thì không thấy đâu, Đường Bội hỏi.
"Ba làm sao thế ạ? "
Anh nhìn chị ấy, cười nói "Không sao, chỉ là hôm qua bị mẹ con dùng vài chiêu đánh thôi"
Nói nhỏ một chút là mẹ em biết võ.
"Còn mẹ đâu ạ? "
"Mẹ con đánh mệt quá nên vẫn chưa dậy"
...
Em thật sự hy vọng ba mẹ không đánh nhau nữa, vì cả hai đều rất mệt mỏi...
Trong nhà em có một con mèo, nó tên là Fou, là mèo của mẹ em. Ba không thích động vật, nhưng vì mẹ mà cực kỳ yêu thương Fou, cả nhà em đều cưng chiều nó, Fou giống ông hoàng, cả nhà em đều cung phụng...
Gần đây không hiểu sao nó tha ở đâu ra bầy mèo con về, con nào con nấy đều giống nó như đúc. Sau đó có thêm một con mèo đến nữa, nhưng là mèo cái... Cả nhà em đều bất ngờ, thế là trong nhà lại phải cung phụng thêm một đám mèo...
Chú của em đã hơn ba mươi tuổi nhưng chưa lấy vợ, điều này cứ khiến ông bà nội cằn nhằn, chú vì vậy mà trốn đi du lịch khắp nơi, hiếm hoi lắm mới ở nhà, nhưng không hiểu làm sao gần đây chú cứ ở Trung Quốc mãi không chịu đi, điều này khiến mọi người đều khó hiểu.
Có một lần chú nói với em "Tiểu Tịch à, con có để ý bạn nào trong lớp không? "
"Để ý ạ? Có! Trong lớp con có bạn lớp trưởng học giỏi lắm, bạn ấy luôn cố gắng hơn con mà không được, con ghi nhận sự cố gắng của bạn ấy"
"..." ghi nhận cố gắng, nghe hài hước kinh khủng... "Không phải để ý kiểu đó...Tiểu Tịch à"
"Sao ạ? "
"Cô giáo con đã có bạn trai chưa? "
"Dạ? "
"Không có gì! " chú của em ôm lấy mặt em "Con quên chuyện này đi nghe chưa! Không được nói cho ba mẹ con biết đâu đấy! "
Kết quả thì ba mẹ lẫn ông bà đều biết...
Theo lời mẹ thì chú của em để ý cô giáo của em. Em không hiểu để ý là gì, chắc là giống em ghi nhận sự cố gắng của bạn khác thôi.
Mà sau lần đó, việc đưa đón em và chị đều do chú gánh vác.
Tết năm sau, cô giáo đến nhà em. Em vui vẻ nhìn cô.
"Cô ơi, cô đến nhà em đón Tết ạ? "
"À...đúng vậy... "
"Sao cô lại đi với chú ạ? "
Cô giáo "..."
Chú "..."
Bầu không khí dần ngượng ngùng, ba đi ra gõ vào đầu rồi lôi em vào trong.
Cuối năm đó, chú và cô giáo em kết hôn, em mới hiểu để ý là gì...
Em rất muốn kể thêm nhưng em buồn ngủ quá, mẹ vừa vào phòng dặn em đi ngủ rồi nên em chỉ viết đến đây thôi, ngày mai em lại kể tiếp cho mọi người. Tạm biệt, chúc ngủ ngon.
Đường Tịch.