Trần Phong đã thu âm lại hết tất cả đoạn đối thoại của hai người họ. Lúc anh định đi vào nhưng sực nhớ ra lúc kéo Huệ oanh ra, làm rớt đồ ngoài đó nên định quay lại lấy nhưng không ngờ lại có thể chứng kiến được cảnh hai người kia cùng hợp tác với nhau để hại Nhã Thanh. Trước đó anh cũng đã có ý định kêu cô về công ty làm thư kí riêng cho mình nhưng vì chưa có cớ nên anh chưa thể đề nghị với cô được, bây giờ đã có cớ rồi, Trần Phong có thể dễ dàng ăn nói với Nhã THanh và đề xuất cho cô về làm thư kí riêng của mình.
" Hừm, hai người được lắm, dám hợp tác với nhau hại Thanh Thanh, để chờ xem, ai sẽ là người phải hối hận" Trần Phong đi đến chiếc ghế đá lúc nãy hai người họ ngồi, lượm chiếc chìa khóa xe của mình lên, nhếch mép nói
Trong phòng bệnh,
Nhã Thanh nằm trên giường mà cứ mong ngóng anh quay lại. Cô thấy anh đi lâu như vậy rồi mà chưa quay lại nữa, lòng cô nóng như lửa đốt, cảm thấy mình có chút khó chịu khi anh ở cùng với mọt người phụ nữ khác lâu như vậy. Chờ một lúc thì cô chợt nhận ra và tự hỏi:
" Sao mình lại kì như vậy chứ? Rõ ràng là mình đâu có yeu anh ta? Sao lại phải mong anh ta vô để làm cái gì? Chờ anh ta vô để chọc tức mình nữa hay gì? Thôi kệ, nghỉ ngơi cái đã" rồi Nhã Thanh nằm xuống giường và nhắ mắt lại nhưng cô không tài nào ngủ được vì cứ nhắm mắt lại là hình bóng anh lại hiện lên, Nhã Thanh mở mắt ra và ngồi dậy một lần nữa:
" Anh ta là ma hả trời? Sao cứ ám mình hoài vậy? Nhưng mà nãy giờ tính ra đi cũng lâu rồi mà sao chưa thấy quay về nhỉ? Lẽ nào....không hay rồi" nghĩ đến điều không lành, cô liền bước xuống giường định mang dép và đi tìm anh thì thấy Trần Phong bước vào. Nhã Thanh bất giác chạy lại ôm chầm lấy anh, Trần Phong vần chưa thể định hình được chuyện gì đang xảy ra, liền hỏi:
" Thanh Thanh, em...sao vậy?"
" Sao lâu quá anh mới trở lại vậy hả?"
" Em nhớ tôi sao, cục cưng?"
Nghe đến câu 'em nhớ tôi sao' bỗng cô cảm thấy có gì đó sai sai. Cô nhớ anh à? Không thể nào, không thể có chuyện đó được. Nhưng nói như vậy thì cũng không đúng, nếu không nhớ thì tại sao lại phải mong người ta như vậy chứ. Nhã Thanh vội buông anh ra và cách ra một khoảng cách, cô lúng túng nói:
" Không...không có, ai...ai thèm nhớ anh chứ"
Nhã Thanh đỏ mặt quay lại lên giường của mình, đắp chăn che kín đầu. Trần Phong thấy dáng vẻ ngại ngúng ấy của cô thì mỉm cười. Sao lại có cô gái dễ thương như vậy chứ? Trần Phong đi đến canh giường và ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, anh nói:
" Em về làm thư kí riêng cho tôi đi"
Nghe đến đây, Nhã Thanh bỏ chăn xuống, để lộ ra cái đầu nhỏ nhắn của mình, cô hỏi:
" Là sao? Công việc bây giờ của tôi ổn mà"
" Em không biết rằng trong công ty có người âm mưu muốn hại em sao?"
" Đâu có, trong công ty mọi người rất thân thiện với tôi mà"
" Thân thiện mà lúc đầu đi bắt nạt em sao?"
" À vì lúc đó tôi là nhân viên mới nên mọi người mới như vậy thôi, bây giờ khác lắm, mọi người đối xử với tôi rất tốt. À nói mới nhớ tuần sua mọi người muốn tôi dẫn anh đến nhà hàng Valentine để ăn mừng á tại công ty tôi kiếm được một project mới, anh đi nha"
" Sao em lại ngây thơ như vậy chứ, vì những người đó biết em có quen biết tôi nên muốn lấy lòng em để tiếp cận tôi. Em cũng biết là có rất nhiều người muốn tiếp cận tôi mà đúng không? Bọn họ cũng không ngoại lệ"
" Tôi không tin đâu"
" Được, tôi sẽ cho em nghe một đoạn thu âm này tôi mới thu được" Trần Phong mở đoạn thu âm mà mình mới tu được từ chỗ hai người kia