“ Aydo, Nhã Thanh, sao em lại bị như vậy chứ? Mấy bữa nay em không đi làm, chị nhớ em lắm có biết không hả?” Huệ Oanh vừa mới bước vào, cô ta liền đeo lên chiếc mặt nạ mang tên giả tạo và tiến lại gần Nhã Thanh, hỏi han nịnh bợ để Trần Phong thấy sự “quan tâm” của cô dành cho Nhã Thanh và sẽ nghĩ cô ta đã thay đổi mà mềm lòng một chút.
“ Chị nhớ tôi sao? Hay là những ngày tôi không đi làm, chị đã thủ thỉ to nhỏ với giám đốc và chiếm mất cái ghế trưởng phòng của tôi rồi?!?!” Nhã Thanh liếc mắt nhìn cô ta, giọng khinh bỉ. Những loại người như thế này, cô không thể nói chuyện đàng hoàng được.
“ Em...em nói gì vậy chứ? Ghế trưởng phòng gì? Chị đâu có lấy gì của em” như bị đâm trúng tim đen, Huệ Oanh ấp úng nói nhưng cô ta cũng phải cố rặng ra nụ cười thân thiện. Vừa nói cô ta vừa liếc mắt sang Trần Phong để xem biểu hiện của anh.
Đúng là những ngày cô không đi làm, Huệ Oanh đã năm lần bảy lượt lên giường với giám đốc để có thể giành lại được cái ghế trưởng phòng mà cô ta tốn bao công sức mới có được. Huệ Oanh không cam tâm để nó mất đi một cách dễ dàng như vậy. Cô ta chấp nhận bán thân để có địa vị.
“ Hừ” Nhã Thanh hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ rất khinh bỉ
Thấy không có chuyện gì để chọc tức được Nhã Thanh, cô ta liền lấy Trần Phong làm mục tiêu để chọc tức cô. Cô ta liền đứng dậy nhanh chóng giả vờ đi đến và vấp té để ngã vào anh nhưng rất nhanh, Trần Phong đã biết được ý đồ đó của cô ta và né sang một bên làm ả Huệ Oanh kia té nhào ra đất, chiếc váy ngắn củn cởn của cô ta tốc lên làm lộ ra luôn quần nhỏ bên trong.
Việc này làm Nhã Thanh nằm trên giường bệnh, mặc dù đang rất mệt mỏi nhưng cô cũng không thể nhịn cười mà cười mím vì Nhã Thanh không muốn gây ra tiếng động lớn.
Cảm giác có một luồng gió luồn qua hạ thân của mình, Huệ Oanh đã biết mình bị “ lộ hàng ”, lật đật đứng dậy, chỉnh sửa quần áo lại ngay ngắn và tiếp tục quyến rũ Trần Phong:
“ Phong, sao anh không đỡ em, người ta rất đau đó có biết không hả?” Huệ Oanh sáp lại gần Trần Phong và đưa tay lên sờ soạng ngực anh. Trần Phong nhanh chóng hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói:
“ Cô đau thì liên quan gì đến tôi?”
“ Lúc trước anh đâu có như vậy đâu, sao bây giờ anh lại lạnh nhạt với em thế kia?”
Nghe hai chữ “ trước kia”, Nhã Thanh trợn mắt nhìn hai người họ vì cô rất ngạc nhiên khi biết là Huệ Oanh và Trần Phong quen biết với nhau từ trước, cô hỏi:
“ Hai người biết nhau trước đó rồi sao?”
Thấy Nhã Thanh hỏi như vậy, Huệ Oanh chợt nghĩ ra một kế sách lấy cái cớ là cô hỏi để làm rõ mỗi quan hệ của họ và làm cho Nhã Thanh tức giận, cô ta liền khoác tay Trần Phong, nghênh ngang khoe:
“ Đúng đó, chị và Phong là người yêu cũ của nhau. Lúc yêu nhau, bọn chị rất thương yêu nhau nha, anh ấy luôn luôn biết chị thích cái gì, ghét cái gì để mua cho chị đó”
“ Ồ, vậy sao?” Hai người cũng hạnh phúc quá nhỉ?” Nhã Thanh thờ ơ nói
“ Chứ sao nữa, nhưng mà vì một số lý do nên tụi chị phải chia tay, chị thật sự rất buồn vì đã đánh mất anh ấy. Bây giờ chị rất muốn quay lại với anh ấy nhưng...” Huệ Oanh ngập ngừng ý nói vì cô chen ngang nên cô ta và Trần Phong mới không quay lại được với nhau, bây giờ nếu cô đi thì cả hai sẽ quay lại như lúc đầu.
Nhã Thanh rất thông minh, cô có thể nhận ra ngay ý này của cô ta, thản nhiên đáp:
“ Ý chị là vì tôi đúng không? Nhưng không sao, hai người cứ thoải mái, tôi không để ta đây vì dù sao cả tôi và anh ta cũng chẳng có gì với nhau”
“ Chẳng có gì với nhau sao? Không phải em đang quen Phong sao?” Huệ Oanh Nga j nhiên hỏi vì vốn dĩ cô ta cứ tưởng rằng anh và cô là người yêu của nhau.
“ ĐỦ RỒI, HAI NGƯỜI IM ĐI” Trần Phong hét lên, nãy giờ anh đã chịu đựng quá đủ rồi. Một người thì nói yêu anh, thương anh nhưng lúc trước khi anh nghèo đã phản bội anh, chẳng qua là vì bây giờ anh có địa vị và giàu có rồi thì mới quay về tìm anh. Còn một người thì cứ ngây thơ nói rằng cả hai không có gì với nhau trong khi cô biết rằng nói như vậy thì anh sẽ rất đau nhưng cứ lơ đi và cứ nói.
“ Phong, anh....” Huệ Oanh sợ hãi quay lại, lấp bấp nói không thành lời vì cô ta không nghĩ rằng anh lại tức giận như vậy. Vốn dĩ chỉ định chọc cho Nhã Thanh từ ưa thôi nhưng đằng này, Nhã Thanh không tức giận mà ngược lại là Trần Phong.