Bà Xã Của Tôi Ai Dám Theo Đuổi

Chương 9




Lý Ý Di ở trên internet nhìn thấy đoạn phim quảng cáo ngắn do Tào Thiệu Trạch làm, đó là đoạn video quảng cáo vô cùng ngắn gọn xen kẽ trong một video clip trên internet, hiển nhiên đối tượng đã đem máy vi tính đang nhìn thay thế TV.

Lần đầu tiên Lý Ý Di chỉ vì nhìn quảng cáo mà mở một video, phim quảng cáo chỉ ngắn gọn bốn mươi giây, giới thiệu các nhà thiết kế mất khoảng năm giây, bình thường là các ảnh chân dung, trên màn ảnh ấy là ảnh cá nhân, sau đó bên cạnh xuất hiện các tác phẩm tiêu biểu của các nhà thiết kế, nhìn qua rất giống lúc bắt đầu một bộ phim truyền hình.

Xen kẽ trong đó, là những hình ảnh mang sắc thái phong phú nồng diễm, mà đặc biệt nhất, cả đoạn clip ngoại trừ những nhà thiết kế không có một người nào khác xuất hiện trước ống kính, trừ những thành viên trong đoàn đội, ở trong video thỉnh thoảng thoáng hiện người mẫu plastic.

Người không biết khẳng định cho rằng đoạn quảng cáo này rất dụng tâm, khi Lý Ý Di nhìn June tỉ mỉ đánh má hồng cho người mẫu mà nóng muốn hỏng đầu, khi cô thấy sắc điệu nồng diễm giống như bức tượng sáp thì tâm tình của cô vô cùng phức tạp.

Cuối phim ngắn là giới thiệu về Tào Thiệu Trạch, gò má anh đối mặt với ống kính, đối diện với chỗ anh đang ngồi, là một người mẫu mặc chiếc váy liền thân lam tơ màu hồng, dĩ nhiên cũng là plastic.

Lúc này trên màn ảnh hiện ra dòng chữ "Tào thiệu trạch, thân thể khoẻ mạnh, tổ tông ba đời không có bệnh truyền nhiễm, tính tình vui vẻ, có công việc ổn định" sau đó màn hình biến thành màu đen, ở chính giữa xuất hiện nhãn hiệu "Tình".

Đây quả thực giống như ông chủ anh ngồi đối diện nhìn video cười giỡn, tất cả người xem đều nói đoạn video này rất có ý tứ, điều này đại biểu cho thành công.

Chỉ có Lý Ý Di, cô nghĩ đoạn phim quảng cáo này dù cố ý, hay vô ý đều quảng cáo người ở trong đó, chỉ có cô cùng mọi người phản ứng bất đồng.

Khi cô sợ phải đối mặt với tình cảm của anh thế nhưng anh lại làm một tác phẩm như vậy, như vậy. . . . . . một lần nữa hướng cô tỏ tình bằng một đoạn phim quảng cáo ngắn, lớn mật, nóng bỏng, thậm chí không quan tâm cô có thấy hay không.

Hôm nay, Lý Ý Di đi đên bên ngoài cửa phòng công tác của Tào Thiệu Trạch, cô gõ cửa, đợi một lúc không có ai mở cửa.

Thật kỳ quái, chẳng lẽ không có ai ở đây? Cô nghĩ, không thể nào, bởi vì mất điện thoại di động, điện thoại nhà cũng không có chức năng điện lại, cô không liên lạc được với Tào Thiệu Trạch, nhưng cô lại rất nóng lòng muốn gặp anh, vì vậy liền gọi điện thoại tới tiệm hớt tóc "Tình", quầy lễ tân nghe điện thoại vừa nghe là cô, liền không có phòng bị rất tích cực nói cho cô biết, Tào Thiệu Trạch gần đây ở phòng làm việc, nếu như cô có chuyện tìm anh thì tới đây là được.

Chẳng lẽ anh lại dùng chức quyền để về nhà trước? Lý Ý Di nghĩ tới, thử vặn nắm tay cửa, cửa khẽ mở ra.

Cửa không có khóa, chứng tỏ bên trong có người , cô suy nghĩ một chút, mở cửa ra, ban đầu bên trong trống rỗng nhưng hôm nay bày sáu bộ bàn ghế, giống như Tào thiệu trạch nói trước đây, mỗi tấm trên bàn cũng cũng được bố trí. . . . . . Rất có phong cách.

Nhưng lại không thấy một ai, cô đi vào, cô cảm giác mình đang lén lén lút lút.

Ở bảng thông báo bên cạnh cửa, có in sáu tấm ảnh Đại Đầu, khung ảnh là hình vuông , một phần ba bên trái tấm bảng treo các hình, những chỗ khác có thể viết chữ, sau đó dùng nam châm ở phía sau cố định bảng thông báo.

Hiện tại khuôn mặt tươi cười bên cạnh viết, "Du lịch trung" , "Vui đùa trung" , "Du lịch trung" đợi chút. Tất cả mọi người đi chơi rồi sao? Cô đặc biệt cùng đồng ngiệp khác đổi thời gian nghỉ ngơi, đang trong thời gian làm việc đi đến nơi này, nhưng lại chụp hụt? Hoàn cảnh công việc nơi này cũng không khỏi quá tự do? Chắc có người đang ở đây, nếu không cửa cũng sẽ không mở.

Lý Ý Di nhẹ nhàng kêu mấy tiếng, dĩ nhiên không ai trả lời, ánh mắt của cô thấy "cửa ẩn hình" kia đi thông sang phòng họp, hôm nay cánh cửa kia cũng sơn cùng mà với bức tường, không nhìn kỹ khó có thể phát hiện. Cô đi tới gõ một cái lên cánh cửa kia, vừa gõ cửa tự nhiên mở ra một khe nhỏ, thông qua khe hẹp nhìn vào bên trong cũng không có ai.

Lý Ý Di cảm giác bản thân rất thất lễ, nhưng lại giống như quỷ thần xui khiến đẩy cửa đi vào.

Gian phòng này vẫn giống như lúc trước cô đến, không giống phía ngoài biến hóa lớn như vậy, nhìn qua rất thoải mái, ghế sa lon lẳng lặng tại nơi này, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào biến thành màu sắc ấp áp.

Cô không khỏi hồi tưởng lại lần đầu tiên tới đây thì nơi này vẫn chỉ là phòng học vũ điệu trống rỗng, miểng thủy tinh đầy đất, nhìn qua rất thê thảm; lần thứ hai trở lại, căn phòng nhìn qua đã tốt hơn nhiều, bộ ghế sa lon này cũng được chở vào, cô cùng Tào thiệu trạch ngồi ở cái ghế sa lon này, anh pha trà cho cô.

Anh luôn tỉ mỉ như vậy, quan tâm cảm thụ dù là nhỏ nhất của cô, sau đó. . . . . .

Cô lắc đầu, để cho mình thoát khỏi tâm tình buồn bực đột nhiên xông ra này, nếu xác định nơi này cũng không có ai, cô nên nhanh rời đi mới đúng.

Đang lúc Lý Ý Di muốn đi ra ngoài thì ngoài cửa vang lên tiếng hai người nói chuyện, cô dừng chân, hiển nhiên bên ngoài có hai người mới vừa đi vào, vừa đi vừa nói, cô nghe ra được một người trong đó chính là Tào Thiệu Trạch, nhưng cô vẫn đứng ở đây không đi ra ngoài, bởi vì người thứ hai là Thiệu Vĩ Minh.

Lý Ý Di đợi phía sau cửa, xuyên qua khe hở thật thấy được hai người kia, cô tự tiện xông vào đây đã không đúng, chẳng lẽ còn muốn làm kẻ rình trộm hay sao?

Nhưng cô vẫn không ra ngoài, là bởi vì trong lòng mơ hồ ý thức được, cô đi ra ngoài, người bên ngoài dừng cuộc nói chuyện lại, mà với cô đây là chuyện rất quan trọng.

"Ai, thật là thật trùng hợp, may nhờ ở dưới lầu gặp được anh!" Thiệu Vĩ Minh vừa lau mồ hôi vừa nói: "Chung quanh đây tôi rất ít đến, còn tưởng rằng tôi lạc đườn, nơi này không tệ, chỉ là tại sao không có người?"

"Tất cả mọi người nghỉ phép rồi." sắc mặt Tào Thiệu Trạch không tốt, ý bảo liếc nhìn bảng thông báo cạnh cửa.

Trên tấm bảng là nội dung công trong một tháng, trong đó trừ hai ngày nay các ngày khác đều xếp lịch kín mít, sắp tới kỳ bận rộn, vì xúc tiến tình cảm của mọi người, cho nên anh đặc biệt thả cho mọi người hai ngày nghỉ, để cho bọn họ đi chơi.

Mặc dù bên trong có phòng tiếp khách, nhưng anh không muốn cho Thiệu Vĩ Minh vào, anh ta cũng không phải là khách của anh, vì vậy anh tùy tiện tựa vào một cái bàn làm việc bên cạnh, không khách khí với anh ta nói, "Anh đặc biệt đến "Tình" tìm tôi, có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên có chuyện rồi, anh còn nhớ rõ lần trước gặp mặt, chúng ta không phải nói về sau phải trợ giúp lẫn nhau sao? Tôi gặp phải một chút khó khăn, không thể làm gì khác hơn là mặt dày tới tìm anh."

Tào thiệu trạch cũng không nhớ anh cùng người này từng có ước định gì, anh thở dài, hôm nay nhận được điện thoại trong tiệm, nói là có một người tên Thiệu Vĩ Minh tìm anh, vì vậy anh kêu đối phương nói địa chỉ cho anh ta biết, anh không biết Thiệu Vĩ Minh tìm anh có chuyện gì, nhưng nhất định không phải là chuyện gì tốt.

Nhưng Tào Thiệu Trạch không nghĩ đến, Thiệu Vĩ Minh sẽ móc từ trong ba lô ra một quyển sách hướng dẫn sử dụng cây lau nhà điệt ma thuật đưa cho anh, anh lật vài tờ, đối với Thiệu vĩ minh làm ra biểu tình "Có phải anh cầm nhầm đồ hay không?".

Thiệu Vĩ Minh xấu hổ cười cười, "Đừng kinh ngạc như vậy, tôi là nhân viên chào hàng, hiện tại tôi đang bán cây lau nhà ma thuật, tôi nói với anh cửa hàng này cũng không nhỏ, mà lại là cái gì tóc, có lẽ sẽ cần đến cây lau nhà này."

"Vì chuyện này?" Tào Thiệu Trạch để đồ giới thiệu qua một bên, "Vậy tôi mua một cái được rồi."

"Một cái?" Thiệu Vĩ Minh cười lớn tiếng hơn, "Một cái làm sao đủ đây? Dù gì anh cũng là ông chủ mà, mở miệng dễ giận như vậy sao được, thế nào cũng phải mua lấy 500 cái chứ!"

Tào Thiệu Trạch trừng mắt, thật không biết nên phản ứng thế nào, anh cũng không phải là mở công ty thanh lý hàng, lấy nhiều cây lau nhà như vậy làm gì? Hơn nữa cây lau nhà này giá tiền cũng không phù hợp, 500 cũng là một khoản không nhỏ.

"Nếu như anh tìm đến tôi là vì muốn phát triển nghiệp vụ như lời nói, vậy ann có thể về rồi." Tâm trạng của anh vốn không tốt , hôm nay vốn chỉ là đến phòng làm việc lấy chút tài liệu, trên đường nhận được điện thoại mới đặc biệt ở lại chờ Thiệu Vĩ Minh, kết quả anh lại chờ được một vị nhân viên chào hàng.

Thấy thái độ cường ngạnh của anh, Thiệu Vĩ Minh không thể làm gì khác hơn là lại lấy lòng, cười chói lọi nói: "Đừng vô tình như vậy, nói thế nào chúng ta cũng là bạn bè. Nói thật với anh, đây không phải là cuối tháng ư, công ty chúng tôi muốn đóng nghiệp tích (thành tích công việc) , nếu nghiệp tích của tôi không đạt tiêu chuẩu, sẽ bị đuổi việc."

"Nếu lần cược đua ngựa này tôi mà thắng lớn, công ty có khai trừ tôi, tôi cũng không để ý, chỉ tiếc vận số tôi thật sự kém, thua đến cạn túi. Cho nên ..., trước mắt công việc này đối với tôi mà nói rất có ý nghĩa, nhưng bình thường, phần lớn thời gian tôi đều ở chỗ đua ngựa rồi, mắt thấy thời gian đóng nghiệp tích lại đến, tôi cũng không có biện pháp mới đến tìm anh giúp một tay, anh không phải thấy chết không cứu chứ?"

Tào Thiệu Trạch nghe mà tâm run lên, thật chịu hắn còn có thể nói chuyện này như là đương nhiên,

"Anh nói, thời giờ của anh dùng đi cược đua ngựa rồi hả ? Những chuyện này Ý Di biết không?"

"Ai u, cô ấy công việc bận rộn như vậy, nào có thời gian trông nom tôi." Thiệu Vĩ Minh bày ra thái độ không sao cả, "Dù sao tôi cũng có đặc biệt rút ra thời gian theo bồi cô ấy, cũng không có coi thường cô ấy."

Hắn lại vẫn một bộ như hắn rất xứng với chức bạn trai này! Tào Thiệu Trạch không thể tưởng tượng, nếu như một người nghiệp tích kém đến nỗi bị công ty đuổi việc, vậy hắn giành thời gian bao lâu để làm việc? Hắn cùng Lý Ý Di ở chung một chỗ, đòi tiền cô thì cũng thôi đi, còn đem tiền của cô đi cá cược!

Tào Thiệu Trạch hít vào một hơi, "Chuyện của anh tự anh đi mà giải quyết." Tốt nhất không thể bổ sung, làm cho sự việc đã bại lộ để Lý Ý Di biết hành động hắn làm mới phải.

Mà Thiệu Vĩ Minh rõ ràng rất sợ điểm này, thấy Tào Thiệu Trạch thật không có ý giúp hắn, hắn hừ hừ cười hai tiếng, "Thiệu Trạch, tôi biết rõ anh đang nghĩ cái gì, anh đang nghĩ người đàn ông như tôi, Lý Ý Di rốt cuộc coi trọng tôi ở điểm nào có phải không? Nhưng cô ấy chính là không thể rời bỏ tôi, tôi kêu cô ấy làm cái gì thì cô ấy làm cái đó, cô ấy chính là không bỏ được tôi."

"Đó là cô ấy tôn trọng mày, quý trọng tình cảm giữa các người!" Tào Thiệu Trạch không chịu nổi bộ dạng tiểu nhân đắc chí đắc ý kia.

Không nghĩ tới Thiệu Vĩ Minh nghe xong cười lớn, "Cô ấy nào hiểu tôn trọng là cái gì, chúng tôi còn tôn trọng nhau như khách rồi đấy! Anh không biết phải không? Cô ta là do mẹ cô ta thụ tinh nhân tạo sinh ra, đến ai là ba cũng không biết, thứ người như cô ta từ nhỏ đã thiếu hụt sự quan tâm của đàn ông, cho nên khi tôi đối với cô ta có một chút hảo cảm thì cô ta sẽ nắm lấy không chịu buông, vì để giữ tôi, cái gì cô ya cũng sẽ làm, chỉ sợ bỏ lỡ lần này sẽ không có lần sau."

"Loại phụ nữ này, vừa đáng thương lại rất có ý tứ, nói thật trình độ không thú vị của cô ấy nhất định vượt xa tưởng tượng của anh, nhưng ann cũng biết, tiền lương ở viện khoa học không ít, nếu không phải vì cái này, người nào sẽ chịu ở cùng cô ta, cả ngày cô mở miệng ngậm miệng đều là kết hôn, kết hôn , thật giống như tôi ký Khế Ước Bán Thân cho cô ta không bằng."

Trong mắt Tào Thiệu Trạch toát ra sát khí, Thiệu Vĩ Minh kịp thời nói tiếp: "Ý của tôi chính là muốn để cho anh biết, anh không phải bận tâm tới tôi, lần đó ở bệnh viện thấy anh thì tôi đã cảm thấy tình cảm của anh đối với Lý Ý Di không tầm thường, tất cả mọi người đều là đàn ông, linh cảm này vẫn phải có, ngày hôm qua tôi thấy đoạn phim ngắn gì đó của anh chụp, thì càng thêm khẳng định điểm này."

Tào Thiệu Trạch không sợ hãi khi bị phơi bày sự thật, trừng mắt Thiệu Vĩ Minh hỏi hắn: "Cho nên?"

Thiệu Vĩ Minh sững sờ, sau lại cười nói: "Cho nên nói, nếu như anh muốn, tôi có thể mắt nhắm, mắt mở xem như không biết chuyện của hai người. Đàn ông mà, ai mà không như vậy, tôi có thể hiểu được.., nhưng nếu như anh làm tôi khó chịu, tôi sẽ nắm thật chặt để cho anh cũng không dễ chịu. Ý Di là người đầu óc đơn thuần, hiện tại nói thế nào cũng là có người thứ ba chen vào giữa chúng tôi, tôi chỉ cần giả bộ rất bi thương, anh nói trong lòng cô ta sẽ có khúc mắc hay không, có thể không cảm có lỗi với tôi hay không, cho nên sẽ đối tốt với tôi gấp bội, cách ann thật xa mới đúng."

Huyệt Thái Dương của Tào Thiệu Trạch nổi đầy gân xanh, thì ra là hắn có tính toán này, anh trầm thấp nói: "Vì 500 cây lau nhà, mà mày liền bán Ý Di?"

"Dĩ nhiên sẽ không, nói thế nào cô ấy cũng là phiếu cơm dài, nhưng tôi gần đây thua quá thảm hại, luôn tìm cô ấy lấy tiền, nếu như đột nhiên lại tìm cô ấy nói muốn nhiều như vậy, khó tránh khỏi khiến cô ấy ghét, tôi cũng không muốn phá hư quan hệ giữa chúng tôi." Thiệu vĩ Minh nói rõ: "Cho nên, anh giúp tôi lần này, sau này bất kể anh tìm cô ấy làm người mẫu cũng tốt, làm bạn trên giường cũng được, tôi đều làm như không nhìn thấy, cho đến khi anh chơi chán mới thôi, như thế nào?"

Tào Thiệu Trạch tức đến mức toàn thân phát run, nhưng anh nhịn xuống kích động muốn đánh mấy quyền lên mặt Thiệu Vĩ Minh, anh cố gắng khống chế hô hấp của mình, tuyệt không thể vì một người rác rưởi trước mặt mà mất khống chế.

Qua một hồi lâu, Tào Thiệu Trạch chậm chạp , khó khăn hỏi hắn: "Như vậy, nếu muốn mày đem cô ấy bán cho tao..., phải mất bao nhiêu tiền."

"Cái gì?" Thiệu Vĩ Minh kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi), nhìn anh khó có thể khống chế tức giận, hắn đột nhiên thức tỉnh, kinh ngạc nói: "Không thể nào? Anh nói thật à!"

"Mày không phải để ý tao nghĩ như thế nào, nếu như mày cần tiền, bao nhiêu tiền mới có thể làm cho mày biến mất trước mặt cô ấy!" Tào Thiệu Trạch rống lên.

Tại sao Lý Ý Di lại gặp phải người rác rưởi như vậy? Chỉ cần có sự hiện hữu của hắn, cô vĩnh viễn sẽ không có cuộc sống yên ổn hạnh phúc, mà cô là một cô gái tốt như vậy, tại sao bị hắn nói không đáng giá một đồng? Cô cũng không phải không thú vị, cô chỉ là dùng ánh mắt đơn thuần nhất nhìn cái thế giới này, dùng phương thức trực tiếp nhất biểu đạt chính cô.

Cô chân thật, là tạo vật của trời, con người tục tằng, dùng hết cả đời cũng không hiểu phải thưởng thức cô.

Người người đều nói Mẫu Đơn tốt, anh nói hoa Mẫu Đơn không sánh kịp hoa sơn trà. . . . . . Anh chính là cực kỳ yêu cô, đóa hoa sơn trà nho nhỏ này.

"Ha ha!" Thiệu Vĩ Minh hai mắt tỏa sáng, "Anh nói thật sao, cho dù tôi rời khỏi cô ấy, cũng không có nghĩa cô ấy là của ann, anh thật muốn vậy sao? Nếu như có tiền cho tôi thì không thành vấn đề."

"Mày ra giá đi." Tào Thiệu Trạch âm trầm nói.

Không nghĩ tới anh cũng sẽ làm ra những chuyện chỉ có xã hội đen mới có thể làm này, nhưng hoa sơn trà quá mức tốt đẹp, coi như không phải nở rộ vì anh, cũng không thể để loại người như Thiệu Vĩ Minh hái đi được.

Thiệu Vĩ Minh suy nghĩ một chút, đưa ra bốn ngón tay.

Trong lòng Tào Thiệu Trạch trầm xuống, gần đây anh đem toàn bộ tiền để dành đầu tư vào "Tình" để nâng cao thương hiệu, làm sao có nhiều tiền như vậy?

"Con người của tôi rất giữ chữ tín, có số tiền kia, tôi không chỉ bảo đảm không bao giờ xuất hiện trước mặt Lý Ý Di, nếu không làm được ngay cược đua ngựa cũng từ bỏ, anh không phải là ông chủ lớn sao, cũng đừng nói mà không giữ lời."

"Được, tao đáp ứng mày." Tào Thiệu Trạch gật đầu, "Mày đưa số tài khoản cho tao, ngày mai tao sẽ chuyển tiền qua."

"Ai nha! Bệnh viêm khớp của tôi giống như càng ngày càng nghiêm trọng, tay cũng cương không động được." Thiệu Vĩ Minh làm bộ đem năm ngón tay duỗi ra, từ bốn liền đổi thành năm, "Thật ngại qua, như vậy mới đúng."

"Mày!" Tào Thiệu Trạch cảm giác trong phổi bốc hỏa, "Mày rốt cuộc coi cô ấy là cái gì!"

"Làm như tôi không bỏ được bạn gái à! Anh không phải nghĩ ép giá chứ? Ý Di cũng thật đáng thương."

Tào Thiệu Trạch thở ra một hơi, "Được, vậy. . . . . ."

Hai người đang nói đến đó, cửa thông phòng đột nhiên mở ra, đối với Thiệu Vĩ Minh mà nói vách tường đột nhiên mở ra đương nhiên là chuyện rất kinh khủng, làm hắn sợ tới mức rụt cổ lại.

Mà Tào thiệu trạch cũng bị kinh hãi, anh không nghĩ trong phòng làm việc còn có những người khác ở đây, vừa đưa mắt nhìn, người từ trong cửa kia đi ra, theo bản năng anh nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng chỉ có ba chữ. . . . . .anh Xong đời.

Dáng vẻ Lý Ý Di rất bình tĩnh giống như cô không nghe được hai người nói chuyện, nhưng hai người đàn ông này cũng hết sức xác định đó là chuyện không thể nào.

"Hai người các anh mua được bán đi cũng rất hăng hái, chẳng lẽ không cần hỏi người trong cuộc là tôi sao?" Cô hỏi bọn họ, nhưng đứa ngốc cũng nghe ra được cô không phả đang thương lượng cùng bọn họ.

"Ý Di?" Thiệu Vĩ Minh quay đầu nhìn về phía Tào Thiệu Trạch, "Tào Thiệu Trạch, mày thật âm hiểm!"

Tào Thiệu Trạch biết hắn hiểu lầm, cho là anh thông đồng với Lý Ý Di từ trước, nói thật nếu được như vậy lại tốt, nhưng trên thực tế nội tâm anh lúc này rất bất an, cũng không so đo với Thiệu Vĩ Minh, đối với Lý Ý Di từ trên trời rơi xuống, người không rõ ràng nhất là anh.

Lý Ý Di từng bước một đi tới chỗ bọn họ , phòng làm việc vốn không lớn nhưng giờ giống như biến thành toàn bộ thế giới, mỗi một bước của cô đối với bọn anh trở nên vô cùng dài.

"Ý Di, mới vừa rồi là anh nói càn , em không nên tin những lời đó, anh chỉ đang gạt tên tiểu tử này, anh chỉ muốn một khoản tiền từ anh ta, chờ tiền tới tay anh mới sẽ không cho phép anh ta muốn làm gì thì làm với em!" Thiệu Vĩ Minh nói lời xoay chuyển rất gượng ép.

"Vậy sao, vậy anh nói mà không giữ lời à." Lý Ý Di nhìn hắn, "Tôi cũng biết rõ anh có rất nhiều khuyết điểm, anh lười biếng lại tự đại, ham món lợi nhỏ, nhưng anh lười biếng tôi có thể chịu được, bản thân tôi cũng có thể phối hợp, anh ham món lợi nhỏ chỉ cần tôi có cái gì tất cả đều cho anh, nhưng hôm nay, anh đến cả sự trung thực cũng mất đi."

"Cho nên? Cho nên cô có đầy đủ l có thể cùng người đàn ông này ở bên nhau!" Thiệu Vĩ Minh biết rõ đã không cách nào cứu vãn, nên cũng không thừa nhận sai lầm, mà đem tất cả lỗi đẩy cho người khác, "Các người gạt được tôi rồi chứ gì, chẳng lẽ tôi không có cảm giác sao? Người phụ nữ như cô, tôi có thể nhịn đến bây giờ đã là kỳ tích!"

Hắn không đợi người khác nói chuyện, đá đổ một cái ghế xong giận dữ rời đi, chỉ là trong mắt những người khác nhìn thế nào cũng giống như đang chạy chốn.

Lý Ý Di dĩ nhiên sẽ không đuổi theo hắn, chính cô đang đợi hắn đi, sau khi hắn đi, nơi này chỉ còn lại cô và Tào Thiệu Trạch.

Cô ngẩng đầu nhìn Tào Thiệu Trạch, người sau gáy lạnh cả người, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, mới vừa rồi còn tức giận cực độ, đột nhiên lại chuyển thành kinh hãi cực độ, biến hóa lớn như vậy sẽ làm anh giảm tuổi thọ.

"Ý Di. . . . . ." Anh thử mở miệng.

"Anh muốn mua em?"

Tào Thiệu Trạch cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng, anh biết cô đang tức giận, mặc dù nhìn qua không phải rõ ràng, nhưng hỏa khí của cô có thể dời núi lấp biển, hơn nữa không rõ nguyên nhân mới tốt giống như tất cả đều nhằm vào anh.

Bất kể nghĩ thế nào, cũng có thể là tức Thiệu Vĩ Minh tương đối nhiều? Xét từ một phương diện khác, qua chuyện trùng hợp này để cho cô nhìn rõ diện mạo thực của Thiệu Vĩ Minh, về tình về lý, cô không nên đối với anh. . . . . .

"Anh biết rõ đó là chủ quyền của em, không ai có thể đem em đi mua bán được, anh chỉ nói miệng thôi. . . . . . Chỉ là lời nói bừa mà thôi, thật ra thì anh không có ý đó." Anh càng nói thanh âm càng nhỏ, cô sẽ không cảm thấy anh đang chia rẻ bọn họ chứ?

Cuối cùng anh lấy lại dũng khí nói: "Em cũng nhìn thấy, cùng loại người như vậy ở chung một chỗ không có tương lai, cho dù em nói anh hèn hạ cũng tốt hay cái gì cũng được, anh chính là không muốn để em cùng hắn ở chung một chỗ, coi như không phải hôm nay, nếu như ngày sau có cơ hội anh cũng sẽ chia rẽ hai người!"

"Vì vậy, anh cho anh ta tiền? Đây là biện pháp anh nghĩ ra?"

"Nếu như vậy có thể giải quyết tất cả, anh sao lại không làm. . . . . ."

Chát! Gương mặt Tào Thiệu Trạch nóng lên, anh không thể tin cô thế nhưng lại tát anh? Sức lực của cô không lớn lắm, nhưng mặt anh giống như bàn ủi, nóng đến đau.

Cô vì Thiệu Vĩ Minh mà đánh anh? Mà cô sau khi đánh anh, thế nhưng khóc. . . . . .

Trên mặt Tào Thiệu Trạch đau rát nhưng nhìn qua vẫn rất bình tĩnh còn Lý Ý Di lại chảy xuống hai hàng nước mắt.

"Ý Di, Ý Di. . . . . ." Anh luống cuống, bất kể cô đánh anh vì cái gì cũng không quan hệ, chỉ cần cô đừng dùng nước mắt hù dọa anh, anh đã từng thề , sẽ không để cho cô rơi lệ, "Ý Di, em đừng khóc, em hận anh thì đánh anh đi!"

Chát! Lại một cái tát, lần này đánh vào má bên kia.

Hai bên gương mặt Tào Thiệu Trạch đều đỏ, như vậy tốt hơn, hai bên thăng bằng ngược lại không cảm thấy đau.

"Anh thà cho hắn tiền, cũng không muốn đem chuyện nói cho em biết. . . . . ." Lý Ý Di nhỏ giọng nói xong, đột nhiên nâng cao âm lượng, trong mắt lệ nhẹ nhàng tuôn ra làm anh run sợ , "Anh thế mà lại cho rằng em tin tưởng anh ta nhiều hơn tin tưởng anh!"

"Hả?" Tào Thiệu Trạch không biết có phải bản thân bị đánh đến hôn mê rồi không, sao anh nghe không hiểu lời của cô.

"Sao anh không nói cho em biết? Nói với em anh ta đánh bạc, nói láo, lừa gạt, anh có miệng , sao lại không nói những chuyện này cho em biết? Tại sao không chút do dự liền thỏa hiệp? Trong lòng anh tin tưởng lời anh ta nói như vậy, anh tin mặc kệ anh ta nói gì em đều sẽ nghe, tin tưởng anh đem những chuyện này nói cho em biết, em cũng vẫn sẽ đứng về phía hắn, phải hay không?"

Tào Thiệu Trạch bị cô nói cho không có khả năng cãi lại, anh thật sự nghĩ, ngộ nhỡ lời của anh không bằng lời ngon tiếng ngọt của Thiệu Vĩ Minh, cô liệu có cho rằng anh khích bác chia rẽ quan hệ của bọn họ hay không?

Anh không thể làm chuyện mạo hiểm đó, tiền không có thì có thể kiếm lại, nếu như vậy có thể khiến con người cặn bã kia biến mất trước mặt cô, từ đó bình an vô sự. Có lẽ lúc tâm trạng cô xuống thấp, anh đi an ủi cô, động viên cô..., rất có thể cô sẽ ỷ lại vào anh?

Anh biết ý định này rất âm hiểm, rất hèn hạ không phải việc quang minh chính đại, cạnh tranh công bằng gì?

Tào Thiệu Trạch càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hôm nay Lý Ý Di còn tức giận với anh!

"Chẳng lẽ em sẽ tin tưởng anh sao? Trăm phần trăm không hề phòng bị mà tin tưởng ann? Anh ta dù sao cũng cùng em lui tới hơn nửa năm, em có thể lập tức tin tưởng hắn lừa gạt em, dùng tiền của em sống phóng túng, trầm mê đánh bạc, còn xem em như vật phẩm để lợi dụng?"

"Vậy thì có cái gì không thể?"

"Đó là bởi vì hôm nay em tận mắt thấy, chính tai nghe được, nếu không em cũng sẽ không nghe một bên nói như vậy." Tào Thiệu Trạch nhịn nửa ngày, hô to một tiếng: "Bởi vì lúc trước em một lần, lại một lần lựa chọn ở lại bên cạnh hắn!"

Cho dù cô nói có hảo cảm với anh như thế nào, cho dù cô nói quan tâm anh nhiều hơn Thiệu Vĩ Minh mấy lần, nhưng cuối cùng không phải cô vẫn chọn Thiệu Vĩ Minh sao?

Anh bị cô làm cho đầu óc choáng váng, ngay cả năng lực phán đoán cũng mất đi, càng ngày càng không có lòng tin. Ann không thể không suy tính, chẳng lẽ cô đối với anh dịu dàng, săn sóc tất cả đều chỉ xuất phát từ sự thiện lương? Cô chỉ là thấy anh yêu cô quá sâu, quá đáng thương nên mới lễ phép nói lời tốt để cho anh tỉnh lại?

Ánh mắt của anh mất đi ánh sáng, trong suốt trống rỗng, ở trong lòng Lý Ý Di anh giống như mặt trời nhỏ, chỉ nhìn anh đã cảm thấy chói mắt, nhưng đến gần anh lại cảm thấy ấm áp.

Nhưng Tào Thiệu Trạch bây giờ trống rỗn, thất hồn lạc phách, cô giống như nghe được linh hồn của anh đang than thở, đang hỏi cô, tại sao đối với anh nghiêm khắc như thế?

"Nếu như là anh nói, em sẽ tin tưởng." Cô nhẹ nhàng nói, khi anh dùng ánh mắt kinh ngạc lần nữa tập trung trên người cô thì cô không lên tiếng nói bất kỳ từ nào nữa.

Cô níu lấy cổ áo của ann, dám kéo anh thấp xuống, sau đó lấy môi của cô đặt lên đôi môi khô khốc đang mím chặt kia.

Tại sao một người chói lọi như thế, giờ lại mất đi nụ cười?

CÔ hôn lên bên trái khóe miệng anh, sau đó lại hôn bên phải khóe miệng anh, cuối cùng dưới ánh mắt không hiểu cùng rung động của anh, hôn lên đôi môi không còn lạnh như băng của anh.