Trong phòng khách yên tĩnh, Tô Cẩm dùng khăn chườm đá lên vết thương trên trán, cả người thả lỏng dựa vào sô pha, đôi mắt hơi hé, lộ ra mệt mỏi.
Tiếng bước chân từ tầng hai truyền đến, Lãnh Mặc Phàm cởi trần quấn khăn tắm bước xuống lầu, đi tới quầy bar mini rót hai ly rượu đỏ, đưa cho cô một ly.
Tô Cẩm nhận ly rượu rồi uống một ngụm, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô vừa định chợp mắt thì một giọng nói trầm thấp có chút không vui vang lên: “Em không định giải thích với tôi một chút sao?”
“Giải thích gì cơ?” Trong lòng Tô Cẩm hơi kinh ngạc nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh.
Lãnh Mặc Phàm trầm mắt nhìn cô. Ở trên trực thăng, anh nhìn thấy rất rõ ràng, Tô Cẩm cố ý chắn trước mặt Lục Thiểu Đình giúp hắn chạy thoát: “Em hiểu tôi đang nói gì mà.”
Tô Cẩm cảm thấy hơi buồn bực, đứng lên, vứt cái khăn mặt chườm đá lên mặt bàn: “Tôi cho rằng không cần phải giải thích công việc bên ngoài với anh.”
Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm lạnh lẽo, thân hình cao lớn lập tức đứng lên, giữ chặt cánh tay của cô: “Tôi cần một lời giải thích.” Đôi mắt thâm thúy hiện lên chút ghen tuông.
Tô Cẩm lạnh nhạt hất tay anh ta ra: “Tôi rất mệt. Tôi muốn đi nghỉ ngơi.” Nói xong, lập tức đi thẳng lên lầu.
Lãnh Mặc Phàm ngẩn ra tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của cô, con ngươi đen lóe lên phiền muộn. Anh cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, nhưng không cách nào kiềm chế tâm trạng buồn bực. Chỉ cần nghĩ tới cảnh Tô Cẩm che người bảo vệ Lục Thiểu Đình thì anh lại cảm thấy phát điên lên.
Trong phòng ngủ tầng hai, Tô Cẩm nằm nghiêng người ngủ. Ý thức mới vừa tiến vào trong mộng thì cảm giác sau lưng truyền đến tiếng lắc lư. Sau đó, một cánh tay thò qua cổ cô, dùng lực nâng bả vai cô lên. Tô Cẩm cảm nhận được lồng ngực ấm áp quen thuộc nên cảm giác buồn bực dần tan biến. Cô tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực vững chắc, tiếp tục ngủ ngon.
Lãnh Mặc Phàm vuốt nhẹ mái tóc của cô, kiểm tra vết thương giữa trán. Đáy mắt anh thoáng qua sự đau lòng, còn có vài phần phức tạp rồi cúi mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ yên trong ngực. Anh kiếm chế không vui trong lòng, toàn thân toát lên sự nguy hiểm không thể phạm. Tô Cẩm chỉ thuộc về một mình anh, ai cũng không thể đụng vào.
Trong phòng của một khách sạn bình thường, Lục Thiểu Đình nằm gối lên cánh tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh giống như đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Đúng lúc này, di động trong túi anh ta đột nhiên vang lên. Anh giật mình vội cầm lên nhìn, trầm giọng tiếp: “Alo”.
“Tìm được cô ta chưa?” Giọng nam khàn khàn ở đầu kia hỏi.
Đáy mắt Lục Thiểu Đình thoáng qua chút chần chờ, đáp lại: Tìm được rồi.”
“Tìm thời cơ tốt, nhanh chóng giải quyết, đừng kéo dài thời gian.” Giọng nam ở đầu kia lên tiếng ra lệnh, đồng thời còn mang chút nôn nóng giống như chuyện này sinh ra áp lực nào đó rất lớn cho hắn.
Lục Thiểu Đình trả lời: “Vâng.”
Đầu kia cúp điện thoại trước, Lục Thiểu Đình nhìn di động, ánh mắt lâm vào trầm tư. Anh nhớ tới những lời của Tô Cẩm trước đó, không khỏi bắt đầu có chút hoài nghi. Rốt cuộc nhiệm vụ trong tay anh là phục vụ cho tổ quốc hay trở thành sát thủ bị người ta tính toán?
Sân bay quốc tế
Một người đàn ông cao lớn đeo balo sải bước đi lại. Hắn móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, bóp nhẹ, một chiếc xe cách đó 15m mở cửa xe ra. Hắn ném chiếc ba lô đeo lưng vào trong, đồng thời chui vào ghế lái (chỗ tài xế ngồi). Hắn kéo ngăn tủ chỗ kế bên người lái, rút ra một xấp tư liệu, ngồi tựa lưng vào ghế lật xem.
Chỉ thấy bắt mắt nhất trong tư liệu là ảnh chụp một người phụ nữ, mắt đen tóc nâu, quyến rũ gợi cảm, bên cạnh viết một cái tên, Bích Tư Đình.
Người đàn ông nhìn chằm chằm tấm hình cười dâm đãng, lẩm bẩm: “Báu vật xinh đẹp như vậy, giết thật đáng tiếc!”
Nói xong, chiếc xe nhanh chóng khởi động, rời khỏi sân bay.