Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 13




Chỉ trong chốc lát sau, xe thể thao đã đứng trước cửa ngôi biệt thự, tiếng bíp còi truyền đến, Tô Cẩm đến trước cửa ấn mở cửa sắt, xoay người lại cầm hai ly rượu đỏ đặt trên bàn , ở ngoài cửa sổ xe thể thao dừng lại, bóng dáng anh tuấn của Lãnh Mặc Phàm bước xuống

Vừa mới vào cửa, quét mắt trên bàn thức ăn, khóe miệng nở nụ cười nói: “ Xem ra tôi có lộc ăn rồi” Nói xong ánh mắt thâm túy nhìn vào trong phòng bếp có bóng dáng xinh đẹp xuất hiện cùng với chén đĩa

“Lãnh tổng cực kì thích không mời mà đến sao” Tô Cẩm hơi hơi lướt mắt nhìn hắn, người này, mỗi lần thấy hắn, đều khiến cô chán ghét không đứng dậy

Lãnh Mặc Phàm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến “ Tôi thích hành vi của mình”

“Đối với anh, một người khách không hoan nghênh mà đến” Tô Cẩm đem chén đĩa đặt trước mặt hắn, thản nhiên nói, cha nuôi nói ở bên tai như gió thoảng qua

Lãnh Mặc Phàm không ngồi, mà cánh tay vòng qua eo của cô, bàn tay không an phận mà vút ve trên người cô “ Anh cho tôi là đồ vật để thỏa mãn sao, cái gì kêu là Một Ngày không gặp nhau như cách Ba Năm”

“Chẳng lẽ trong lòng lãnh tổng ngoại trừ phụ nữ thì không có việc gì để làm sao” Tô Cẩm chế giễu cười một tiếng, tách ra khỏi tay hắn, ưu nhã ngồi xuống

Lãnh mặc Phàm có chút phiền não nhìn cô, ngồi xuống ở phía đối diện, “Em rất thích cự tuyệt sao” dღđ☆L☆qღđ

“Vậy anh muốn gì, đối với người nào có mục đích, tôi sẽ chủ động rời đi,” Tô Cẩm cầm ly thủy tinh giơ lên trước mặt hắn, uống một ngụm.

Lãnh Mặc Phàm cũng giơ ly lên uống một hớp, nhìn thức ăn phong phú đặt trên bàn, bắt đầu động đũa, ăn một miếng bò hầm vào miệng, khen “ Không sai, có bậc thầy thật phong độ”

“Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là ai làm” Tô Cẩm không một chút nào gọi là khiêm tốn, hào phóng tiếp nhận, đáy mắt còn hiện lên tia đắc ý

Lãnh Mặc Phàm cười, cô thật tự tin, bất quá hắn thích, đêm nay cô dường như quyến rũ hơn mọi khi, toàn thân màu đen bó sát với chiếc váy dài, cổ chữ V bộ ngực hoàn hảo hiện ra trước mắt, xinh đpẹ như bươm bướm, cổ giống như thiên nga xinh đẹp tao nhã, đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng, tóc dài buộc ngắn, vén một bên, bông tai dài nhỏ buông xuống, chiếu vào làn da thịt trắng tinh của cô, thật sự xinh đẹp, cô thật sự rất gợi cảm, cách ăn mặt tùy ý, nhưng tràn đầy lực hấp dẫn

“Chẳng lẽ nhìn tôi so với đồ ăn ngon miệng hơn sao” Tô Cẩm nhíu mày, ánh mắt của hắn trông rất đói khát, tràn ngập tính cướp đoạt

Lãnh Mặc Phàm giật giật khóe miệng “ Xem ra, tôi thật sự đã yêu em rồi”

Bắt gặp ánh mắt đa tình, Tô Cẩm theo bản năng trốn tránh, gắp đồ ăn, nhai kỹ không trả lời lại

Lãnh Mặc Phàm hơi không thú vị híp híp mắt, bắt đầu hưởng thụ thức ăn, không khí yên tĩnh, trong lòng hai người không rõ hứng thú, lại hòa thuận diệu kì

Một bữa cơm ăn nữa giờ, chính giữa chỉ có ánh mắt xen lẫn, ánh mắt Lãnh Mặc Phàm sáng như lửa, Tô Cẩm lạnh nhạt coi như không có gì, rốt cục bữa tối cũng đã kết thúc, đem chắn đĩa dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ đã 9 giờ rưỡi, đi ra khỏi phòng bếp, nhìn người nào đó vẫn ngồi trên ghế sofa, Tô Cẩm híp híp mắt, nhắc nhở “ Trời cũng tối rồi, anh nên trở về đi”

“Tôi cũng không có ngốc” Lãnh Mặc Phàm rầu rĩ trả lời

“Vậy anh muốn như thế nào?”

“Ngủ lại đây” Trả lời đơn giản mà lưu loát

“Không thể, nơi này của tôi không thể cho người khác ngủ lại được” Tô Cẩm mở miệng cự tuyệt, lòng không hiểu tại sao lại buồn bực.

“Em nhẫn tâm đuổi tôi đi sao?” Lãnh Mặc Phàm như tiểu hài tử bị bỏ rơi đáng thương, ánh mắt sâu xa nhìn nàng,

Tô Cẩm cười lạnh một tiếng “Chúng ta không có quan hệ gì cả, ngoại trừ lên giường ở ngoài, là bạn bè cũng không phải, tôi làm sao mà không đành lòng chứ”

“Bạn bè cũng không phải” Ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm đột nhiên nheo lại, hiện ra không vui, những lời nói này làm lòng của hắn bị tổn thương

“ Tối nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này không cần gặp lại nhau rồi” Tô Cẩm lạnh nhạt mở miệng, khuôn mặt xinh đẹp không một tia cảm xúc

Lãnh Mặc Phàm bỗng chốc giật mình, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, tay bá đạo ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng mãnh liệt hôn cô, còn tay kia xoa bóp khắp người cô, không tiếng động biểu thị hắn đang tức giận

Mắt Tô cẩm trợn tròn, không nói gì, hắn cứ như thế khiêu khích quyến rũ cô, cô thủy chung không có đáp trả và nhiệt tình, giống như cô là khối thân thể

Nụ hôn dần dần chậm rãi, Lãnh Mặc Phàm buông cô ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh khàn khàn mở miệng nói “ Vì cái gì tự nhiên lại đối xử lạnh nhạt với tôi, có phải có người nào ngăn cản không cho chúng ta kết giao?”

“Không có, bất quá nghề nghiệp của tôi, không cho phép tôi đối với bất luận kẻ nào động tình” Tô Cẩm tự giễu, xếch lông mi

“Tưởng Vinh, cha nuôi của em, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bị quân đội khai trừ, từ đó bắt đầu đi huấn luyện sát thủ, mà em là sát thủ tâm đắc nhất của hắn, là hắn ngăn kết chúng ta kết giao” Lãnh Mặc Phàm nói xong, cười lạnh nhìn chằm chằm cô

Tô Cẩm hít một hơi, hắn thế nhưng cái gì cũng có thể nói, xem ra cha nuôi nói rất đúng, không thể nào coi thường người đàn ông này, cô nâng con mắt lên “Anh đã điều tra rõ ràng, tôi cũng không cần nói gì thêm nữa, anh đi đi”

Hừ nhẹ một tiếng, ngón tay dài thô lỗ nâng cằm của cô lên, bức cô nhìn vào mặt hắn “ Lãnh Mặc Phàm tôi nếu muốn thì bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản được tôi”

“Tôi cũng đã nói rồi, tôi không phải là đồ vật” Tô Cẩm híp híp con mắt, ánh mắt bắt đầu co giật, giọng điệu của người nam nhân này làm cô cảm thấy không thể yêu thích

“Nói cho cha nuôi của em, không cần xem vào việc của người khác, nếu không tôi sẽ không tha cho hắn” giọng của Lãnh Mặc Phàm khàn khàn cảnh cáo, cặp mắt thâm trầm, khó dò mà mang theo tia độc chiếm

Những lời này không thể nghi ngờ là khiêu chiến sự nhẫn nại của Tô Cẩm, nàng hung hăn hất tay hắn ra, lùi về phía sau một bước “ Tôi cũng cảnh cáo anh, nếu dám đụng đến cha nuôi của tôi, thì dù là chân trời hay góc bể tôi cũng sẽ đuổi giết anh” Những lời này, không mang tia vui đùa nào cả, tựa như cô vừa hạ lệnh truy sát

“Em muốn giết tôi” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia mất mát

Tô Cẩm lạnh lùng nheo mắt “Bất luận kẻ nào dám đụng đến cha nuôi của tôi, tôi sẽ đuổi giết người đó tới cùng”