Bữa tiệc kết thúc, Âu Dương Thụy lái xe đưa Hạ Tịch Nguyệt về nhà, ở trên đường đi Hạ Tịch Nguyệt muốn hỏi anh, rốt cuộc muốn cô làm gì, nhưng lời định nói ra rồi lại thôi, lỡ như anh kêu cô làm chuyện gì xấu thì sao, thôi, nhịn được ngày nào hay ngày đó.
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cắn môi, anh cười, cho dù Hạ Tịch Nguyệt có hỏi thì đó là một bí mật anh không thể nói.
Hạ Tịch Nguyệt về nhà, ngã xuống giường, nhưng không ngủ được, nghĩ đến những tháng qua, Âu Dương Thụy anh rốt cuộc có ý với cô hay không, tại sao lại mập mờ, lắc đầu một cái, Hạ Tịch Nguyệt lầm bầm:
“Không muốn nghĩ nữa, phiền lòng, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng.”
Ngày thứ hai, Hạ Tịch Nguyệt đi làm, ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ lung tung. Hôm nay Âu Dương Thụy lại yên tĩnh làm việc không có ý gì quấy rầy Hạ Tịch Nguyệt.
Chỉ thấy Âu Dương Thụy ở trước máy tính, đem hình anh cùng hình của Đông Phương Húc dùng photoshop ghép lại. Sau đó nở nụ cười đen tối, thả lưới lâu như vậy ngày mai đến thời điểm thu hoạch rồi.
'Bảo bối, em sẽ ngoan ngoãn ngã vào lòng anh thôi.'
Một ngày nay, Hạ Tịch Nguyệt cứ như vậy trôi qua, ở trong lòng thầm nghĩ:
“Biểu hiện của anh ta rất bình thường, chẳng lẽ là tự mình đa tình sao?”
Ngày sau đó, Hạ Tịch Nguyệt đi tới công ty thì biết rõ thực sự là mình đa tình rồi.
Sáng sớm, chỉ nghe thấy người của công ty bàn luận ầm ĩ, nhìn cô với ánh mắt hả hê. Làm cho Hạ Tịch Nguyệt không hiểu nổi, đi tới toilet vừa định đi vào thì nghe thấy tiếng nói:
“Ai---, các người hôm nay đã xem tạp chí Bát Quái chưa?”
Một bà tám thứ hai lập tức trả lời:
“Dĩ nhiên là xem rồi, không ngờ tổng giám đốc chúng ta là Gay.”
Bà tám thứ ba lập tức phụ họa:
“Đúng nha, không ngờ tổng giám đốc chúng ta và thiếu gia của tập đoàn Đông Phương qua lại với nhau, không cẩn thận bị kí giả bắt gặp hai người đi chơi hộp đêm, nắm tay hôn môi. Thật là đáng tiếc, bạch mã hoàng tử của tôi.”
Bà tám thứ nhất nói tiếp lời:
“Tôi nói tổng giám đó hôm trước tại sao lại đưa Hạ Tịch Nguyệt đi tham gia yến tiệc, thì ra chính là đánh lừa công chúng, tôi cảm thấy Hạ Tịch Nguyệt đâu có số tốt như vậy.”
“Đúng vậy, tôi đoán nhất định hôm trước tổng giám đốc đưa Hạ Tịch Nguyệt đi, bị thiếu gia Đông Phương Húc biết cho nên ghen, tổng giám đốc chúng ta đi dụ dỗ anh ta nên mới không cẩn thận bị bắt gặp.”
Bà tám thứ hai nói tiếp.
“ừ, các người nói xem tổng giám đốc của chúng ta đẹp trai như vậy, sao lại là Gay chứ, thật là tội nghiệp Hạ Tịch Nguyệt, cứ tưởng là đã tìm được cây đại thụ tốt, không ngờ lại là cây cong, nếu không có kết hôn thì cả đời ở góa vậy ư, thật đúng là bi ai.” Bà tám thứ 3 hả hê nói.
"Ha ha ha ha ha ha."
Ba người rửa tay xong bỏ đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nguyệt thấy ba người bọn họ đi ra ngoài, liền đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra, cô không biết trong lòng mình có cảm giác gì, dù sao nghe được Âu Dương Thụy là Gay thì trong lòng luôn thấy lạ.
Cô lập tức cầm túi xách chạy xuống lầu, đến tiệm bán báo mua quyển tạp chí mới nhất, trên bìa là hình Âu Dương Thụy và Đông Phương Húc thâm tình ôm hôn nhau, Hạ Tịch Nguyệt như được cảnh tỉnh.
Không trách được lúc anh đưa cô vào phòng đó lại không có làm chuyện gì cả, tưởng rằng sức quyến rũ của cô đã giảm xuống, thì ra là đối với phụ nữ không có hứng thú. Không trách được không thể đưa bạn gái nên mới kêu cô đi dự dạ tiệc cùng, thì ra cô là bia đỡ đạn.
"Ha ha ha ~."
Hạ Tịch Nguyệt cười khúc khích, thì ra là tự cô đa tình. Sau đó ném tạp chí vào thùng rác, xoay người đi về công ty, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì tin tức tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương là Gay, gây xôn xao, cho nên cổ phiếu của Âu Dương bị giảm xuống. Ngày này vừa mở cuộc họp khẩn cấp hai ngày công ty làm việc không ngừng nghỉ. Mạc Kỳ Thiên vừa đúng lúc từ phòng làm việc đi ra ngoài đã nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt, giọng nói đầy châm chọc:
“Phải họp, cô còn không đi lo nước cho mọi người, tập đoàn Âu Dương không nuôi người ăn cơm trắng.”
Sau đó lắc lắc thân hình lẳng lơ vừa đi vừa nói:
“Thật đúng là cho mình là thiếu phu nhân sao, cái gì cũng không làm.”
Hạ Tịch Nguyệt không thể làm gì hơn là đi lo nước cho cuộc họp. Họp xong, Âu Dương Thụy kêu Hạ Tịch Nguyệt tới phòng làm việc cuả anh một chuyến, Hạ Tịch Nguyệt vừa vào phòng làm việc đã thấy bộ dạng tiều tụy của Âu Dương Thụy:
“Tổng giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ngồi xuống đi.”
Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nguyệt, ý bảo cô ngồi xuống.
“Em cũng biết tình hình hiện tại của tập đoàn Âu Dương, anh cần em giúp anh một việc.”
Hạ Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn Âu Dương Thụy , chờ đợi câu sau của anh.
“Còn nhớ mấy ngày trước, em đã đáp ứng làm cho anh một chuyện không?’”
Hạ Tịch Nguyệt thế nào lại ngửi thấy mùi vị âm mưu, nhưng vẫn là gật đầu một cái:
"Ừ."
“Chứng khoán của Âu Dương đang không ổn định, cho nên anh cần phải kết hôn để ổn định tình hình.” Âu Dương Thụy nói đến.
"Sẽ không phải muốn cùng tôi kết hôn cùng anh chứ?”
Hạ Tịch Nguyệt không thể tin được, trợn to mắt. Âu Dương Thụy gật đầu một cái, sau đó một phần hôn ước đã chuẩn bị sẵn trước đưa tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy hỏi:
“Tại sao, nhất định phải là tôi? Tôi nghĩ, chỉ cần anh muốn kết hôn, nhất định sẽ có rất nhiều người phụ nữ nguyện ý.”
Chỉ thấy yêu nghiệt đối diện nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Anh cần một người vợ an phận thủ thường, không phải vì tài sản của anh mà kết hôn. Bởi vì anh biết em sẽ không cần bất kì thứ gì của anh, nếu như em kết hôn cùng anh, em có thể làm bất kì chuyện gì mình muốn bao gồm cả báo thù đoạt lại Hạ thị, dù sao đó cũng là tâm huyết của cha em, chắc em cũng không muốn tặng không cho người khác. Em có thể dùng thân phận thiếu phu nhân của tập đoàn Âu Dương đi điều tra nguyên nhân tai nạn của cha mẹ, có thể mượn cơ hội này tiếp tục theo đuổi đam mê khiêu vũ, mà hiện tại anh đúng lúc cần một người vợ để ổn định thị trường chứng khoán của tập đoàn, anh và em chỉ là theo nhu cầu mà thôi, suy nghĩ kĩ chưa?”
Âu Dương Thụy đưa ra điều kiện quá hấp dẫn, chỗ nào cũng là vết thương trí mạng, cô muốn đoạt lại công ty của cha, cô càng muốn điều tra chuyện cha mẹ, không có quyền không có tiền sẽ không ai giúp cô điều tra, cô càng yêu thích khiêu vũ, Hạ Tịch Nguyệt nhất thời ấm đầu:
“Được, tôi đồng ý.”
Sau đó cầm bút không nhìn vào hợp đồng đã kí tên lên. Ký xong sau đó liền đi ra ngoài.
Mà Âu Dương Thụy thấy tiểu bạch thỏ rơi vào bẫy mà không biết, cười phúc hắ, đâu còn bộ dạng chán chường bởi vì cổ phiếu rớt giá kia nữa.
Không sai, tất cả đều là cái bẫy của Âu Dương Thụy bày ra, chính là muốn dẫn tiểu bạch thỏ mắc câu, hình cũng là do Âu Dương Thụy photoshop mà ra, cô không nghĩ thử với thế lực của anh, không có anh đồng ý ai dám tung tin tức ra, chẳng phải là muốn chuốc khổ sao. Cổ phiếu công ty rớt không tệ, nhân cơ hội anh bài trừ một số thành phần trong công ty. Bảo bối em vẫn là phải ngoan ngoãn nhào vào lòng anh rồi.
Âu Dương Thụy vẫn còn suy nghĩ, đột nhiên điện thoại kêu, nhìn màn hình thì thấy người gọi là Đông Phương Húc. Nhận điện thoại, đầu kia Đông Phương Húc quát to:
“Âu Dương Thụy, chuyện này là sao chứ, hai ngày mình mới từ Mĩ về, trong nhà sao lại có một đám kí giả vây quanh, còn cái ảnh kia là sao hả?”
Chỉ thấy bên này Âu Dương Thụy không nhanh cũng không chậm đáp:
"Không có gì, mình mượn mặt cậu để cưới vợ thôi.”
Nghe được Âu Dương Thụy nói như vậy, Đông Phương Húc tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là bất mãn gọi lớn vào:
“Làm sao cậu không mượn Triệt, tại sao là mình?”
“Mặt của cậu nổi hơn Triệt.”
Âu Dương Thụy trả lời, sau đó không để ý tới Đông Phương Húc đang thao thao bất tuyệt, cúp điện thoại. Nghe Âu Dương Thụy nói như vậy Đông Phương Húc càng tức giận hơn, chẳng lẽ mình lớn lên đẹp trai là lỗi của mình sao, sau đó bất mãn hô to:
“Cậu có biết mình rất thảm không? Tình nhân của mình đều bị hù chạy hết rồi, còn có ông cụ lên tiếng kêu trói mình đến giáo đường kết hôn trong năm nay đó…Này, này…” Đông Phương Húc thấy Âu Dương Thụy không đợi anh nói xong, liền cúp điện thoại, không khỏi tức giận quát: “Âu Dương Thụy, cậu là đồ khốn kiếp.”
Sau đó vội vàng dọn dẹp hành lý, chạy trốn cưới hỏi.