Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Mục Nhan thức dậy, không nhịn được mà sờ eo của mình, mỏi muốn chết.
Nhớ đến lúc tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, trên mặt lại ửng đỏ, sau khi đứng dậy lập tức trực tiếp đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu, ba đứa nhỏ lập tức xông tới.
“Mami, papa ở phòng bếp!”
“Mami ~~, con không muốn ăn điểm tâm papa làm.”
“Mami, con muốn mami nấu cho con ăn.”
Ba cậu nhóc nói theo thứ tự.
Thức ăn papa nấu thực tế là không thể so với món mà mami nấu nha!
Đã nếm qua mỹ vị, giờ ăn lại món papa nấu, thật sự là không thể chịu được.
Sáng nay ba cậu nhóc bị Diệp Hoài Cẩn qua loa đánh răng rửa mặt cho, rồi đến khi nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn vào phòng bếp, thì toàn bộ đều lộ ra biểu tình như trời sập đến nơi.
Nhất là nhóc Diệp Vũ Triết, nhóc chỉ cảm thấy cả thế giới tối đen.
Ở thế giới này, chỉ có duy nhất thức ăn ngon là không thể phũ phàng!
Mục Nhan nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của bọn nhỏ, trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ.
Chuyện như vậy, khi Diệp Hoài Cẩn ngẫu nhiên ở nhà đều sẽ lặp lại.
Kỹ năng nấu nướng của Diệp Hoài Cẩn không được tốt lắm, nhưng vẫn ở mức bình thường, đáng tiếc ba đứa này đã ăn ngon quen miệng rồi.
Mục Nhan ho nhẹ một tiếng, trực tiếp nói: “Papa đang nấu nữa sáng tình yêu cho các con, hơn nữa mami cũng khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút mà không cần nấu cơm, chẳng lẽ mấy đứa không hy vọng mami được nghỉ ngơi?”
Mục Nhan vừa nói như vậy, ba đứa nhóc dù có chút không tình nguyện, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ là bọn chúng vẫn nói thầm trong lòng ‘hương vị papa nấu đã sớm bị lãng quên khi được ăn món ngon của mami làm rồi’.
Nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của ba đứa nhóc, Mục Nhan cười cười, dẫn bọn chúng vào trực tiếp phòng bếp.
Lúc vào đến, thấy Diệp Hoài Cẩn làm trứng chần nước sôi một cách thành thạo, trên bàn cơm bên cạnh đã bày ra mấy chén cháo trắng để nguội cùng với rau trộn.
Nhìn ra được, Diệp Hoài Cẩn rất dụng tâm nấu bữa sáng này.
Thấy Mục Nhan đi vào, Diệp Hoài Cẩn khẽ cười một tiếng: “Thức dậy rồi à? Vừa lúc có thể ăn điểm tâm.”
Trước giờ đều là vợ mình chuẩn bị bữa sáng, thật khó khăn mới được ở nhà, tất nhiên phải hiến ân cần, tuy rằng không có nấu ngon như cô, nhưng tốt xấu cũng là tấm lòng của anh.
“Ừ.” Mục Nhan đáp, khóe miệng cong lên.
Hai người cứ như vậy cùng nhau vào phòng ăn, ba tên nhóc đã ngồi chỉnh tề trên ghế dành riêng cho mình, chỉ là ba tên nhóc con đang chụm đầu vào nhau thì thầm nói gì đó, thấy hai người họ đến đây lại lập tức ngưng bặt, khi nhìn thấy trứng chần nước sôi trong tay Diệp Hoài Cẩn đặt ở trên bàn, cùng lúc lộ ra biểu tình ghét bỏ.
“Nấu không có ngon giống mami, còn bị cháy khét, hạng kém! Papa phải cố lên!”
Diệp Vũ Thánh và bé út Diệp Vũ Hành còn chưa nói gì, nhóc Diệp Vũ Triết đã nhanh nhảu mở miệng đánh giá.
Còn nói lầm bầm trong miệng, rõ ràng mami nấu ăn ngon như vậy, papa cần gì phải làm! Nhưng nếu mami cần nghỉ ngơi, vậy thì chỉ có thể hy vọng papa cố gắng cải thiện kỹ năng nấu nướng thêm một chút.
Nghe vậy, Diệp Hoài Cẩn tiến lên, nghiêng qua liếc mắt nhìn nhóc một cái, nói thẳng: “Vậy con trực tiếp uống cháo trắng là được.”
“Không!” Diệp Vũ Triết lập tức cự tuyệt: “Miễn cưỡng cho vào miệng cũng được.”
Vừa nói xong, lập tức vươn chiếc đũa gắp một cái trứng chần nước sôi đặt vào chén trước mặt mình.
Tuy rằng khó coi với khó ăn một chút, nhưng tốt xấu cũng có ăn là được, còn đỡ hơn là không có ăn.
Nhìn thấy nhóc Triết tham ăn này bị thất bại, nhóc Thánh và nhóc Hành nhìn thoáng qua papa nhà mình đang tươi cười, chống lại ánh mắt tỏ ra có hứng thú của papa, yên lặng cúi đầu mà ăn
Mục Nhan chứng kiến một màn kịch này, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Hơn nữa, tuy rằng thời gian cô chăm sóc ba tên nhóc nhiều hơn, nhưng Diệp Hoài Cẩn rất hiểu nhược điểm của mấy đứa nhóc này, nên bọn chúng cũng không dám làm càn!
Sau bữa sáng, Diệp Hoài Cẩn cũng thầu luôn công việc rửa chén, ba tên nhóc con thống nhất ý kiến cùng dựa vào trên người Mục Nhan làm nũng.
“Mami, sau này mami chỉ nghỉ ngơi vài lần như vậy thôi được không?” Nhóc Diệp Vũ Triết ngồi bên cạnh Mục Nhan, lắc lắc cánh tay của cô nói.
“Được, nhưng mà các con cũng phảo đồng ý với mami, sau này không được ghét bỏ cơm ba ba nấu.” Mục Nhan nhìn ba đứa nhóc, nói: “Trẻ con không thể chọn tới chọn lui, nếu về sau mami không ở nhà hoặc có việc, các con vẫn phải ăn cơm papa làm.”
Thời gian kế tiếp phải tham gia《Bố ơi mình đi đâu thế? 》, có lẽ nên cho tụi nhỏ chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được, tối hôm qua cô thương lượng với Diệp Hoài Cẩn rằng hôm nay sẽ nói với mấy đứa nhóc này, rốt cuộc chút nữa sẽ nên nói làm sao đây?
Với lại, trong ba đứa ngoại trừ nhóc Thánh hoạt bát một chút, hai đứa còn lại đều là đồ lười.
“Mami không ở nhà thì thôi, mami ở nhà phải được ăn ngon.” Diệp Vũ Thánh lập tức giơ tay nói.
Cậu bé không có ghét bỏ cơm papa nấu đâu! Nhưng mà nếu là có thức ăn ngon, đương nhiên cậu bé muốn ăn.
“Đúng đúng.” Diệp Vũ Triết cũng vô cùng đồng ý với ông anh nhà mình, đứa nhỏ nhất Diệp Vũ Hành cũng gật cái đầu nhỏ của mình theo hai anh.
Khó mà nhìn thấy được thời điểm ba tên nhóc con này nhất trí như vậy.
Lý do là ở đây!
Trong lòng Mục Nhan có chút bất đắc dĩ, tại sao con của mình còn nhỏ tuổi như vậy mà đã nghịch ngợm lém lỉnh đến thế?
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đã làm công tác của người chủ gia đình xong, đi tới phòng khách. Vừa lại đây đã thấy ba thằng nhóc vây xung quanh vợ yêu của mình không còn kẽ hở.
Ừ thì, tuy rằng là con mình, nhưng là nhìn qua vẫn có một chút chướng mắt.
Ngay sau đó, anh tiến lên ôm đứa út vào trong lòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Mục Nhan.
Thấy thế, Diệp Vũ Triết nhanh chóng hành động, đi tới trong lòng của Mục Nhan.
Tuy rằng papa ôm rất ấm áp, nhưng được mami mềm mại thơm thơm ôm vẫn tốt hơn.
Về phần nhóc Diệp Vũ Thánh, nhìn trái, nhìn phải, con mắt xoay tròn, trực tiếp chen vào giữa Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan mà ngồi xuống.
Mấy đứa em mỗi đứa chiếm một người, vậy cậu bé sẽ chiếm luôn hai người.
Nhưng mà vào lúc này, Diệp Hoài Cẩn lập tức đưa một bàn tay khác qua vớt cậu bé lên: “Ngồi với papa này.”
Diệp Vũ Thánh: “......”
—— cậu bé ngồi ở giữa không tốt hơn sao?
Cậu bé suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn mà lên án.
Diệp Hoài Cẩn thì sao? Anh cầm điều khiển lựa chọn chương trình để xem, không thèm nhìn đến đứa con lớn nhất của mình một cái.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã chọn xong chương trình giải trí của đài Xoài, còn có chương trình《Bố ơi mình đi đâu thế? 》nữa.
Sau đó trực tiếp chọn kì một, mùa năm để xem.
Nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn lựa chọn chương trình này, Mục Nhan nhìn anh một cái, thầm hiểu hành động của anh.
Mà từ lúc mở TV, tầm mắt ba đứa nhóc trong lòng ngực hai người đã bị chương trình trên TV hấp dẫn, bởi vì bọn chúng thấy được các bạn nhỏ bằng tuổi chúng.
Đồng thời, lúc xem chương trình, ba đứa cũng chụm đầu vào nhau thầm thì.
“Thật nhiều bạn nhỏ.”
“Có em gái kìa.”
“Nhưng mà phải giao ra đồ chơi.”
“Còn có thể làm thuyền nhỏ nữa kìa.”
Nhìn thấy bọn nhỏ thảo luận hăng say như vậy, Diệp Hoài Cẩn thừa dịp, nói: “Papa dẫn các con tham gia chương trình này chịu không?”
Nhìn dáng vẻ của bọn nhỏ hứng thú như vậy, có lẽ sẽ đồng ý đi!
“Không, không muốn đi.” Diệp Vũ Thánh vô cùng hùng hồn nói trước.
“Đúng, con dẫn papa đi theo, không có thức ăn ngon để ăn.” Diệp Vũ Triết trả lời vô cùng tiêu chuẩn.
“Còn muốn tịch thu đồ chơi của con.” Diệp Vũ Hành cũng lập tức nói theo.
Kết quả này, là hoàn toàn ngoài kế hoạch của Diệp Hoài Cẩn. Anh nhìn thoáng qua Mục Nhan đang xem náo nhiệt ở bên cạnh một cái, nói: “Thời gian kế tiếp, mami của các con rất bận, không có cách nào mỗi ngày gặp các con được, mấy đứa không đi theo papa tham gia chương trình thì cũng chỉ có thể đưa mấy đứa đến nhà ông bà nội, bà nội còn đang chuẩn bị cho mấy đứa rất nhiều quần áo mới nữa!”
Diệp Hoài Cẩn vừa dứt lời, trên mặt ba tên nhóc đều biến thành trạng thái hoảng hốt!
Sau đó đồng thanh nói: “Không muốn đi đến nhà ông bà nội!”
“Vậy mấy đứa có muốn cùng papa tham gia chương trình này hay không?” Diệp Hoài Cẩn hỏi lại một lần.
“Đi thì đi, nhưng con không tham gia chương trình.”
“Đến lúc đó papa nhớ phải nấu cơm ngon một chút.”
“Con tình nguyện không có đồ chơi, cũng không muốn bị trở thành món đồ chơi.”
Ba tên nhóc lần lượt nói, sau đó lập tức thống nhất đổi ý lại.
Mục Nhan ở một bên nhìn thấy, không biết nên khóc hay cười, cô không ngờ Diệp Hoài Cẩn lại lấy mẹ chồng ra để uy hiếp bọn nhỏ.
Thật ra, mẹ chồng của cô không đáng sợ như vậy, chỉ là bà ấy chỉ có mỗi mình Diệp Hoài Cẩn là con trai, cho nên vô cùng yêu thích bé gái, khi biết cô có thai sanh ba thì vô cùng vui vẻ, kết quả ba đứa đều là con trai.
Nhưng cho dù là thế, cũng tránh không được mẹ chồng vô cùng nhiệt tình đối với “cháu gái” nhà mình.
Ba đứa nhóc còn nhỏ, dáng vẻ mặt mũi vô cùng xinh đẹp, mỗi lần đến nhà là bị mẹ chồng bắt buộc mặc đồ bé gái.
Trước kia còn không có gì, nhưng sau này khi ba đứa nhỏ đã biết sự khác biệt giữa nam nữ rồi, thì đối với trang phục bé gái vô cùng chán ghét!
Chiêu này của Diệp Hoài Cẩn cũng thật tuyệt.
Nhớ tới trước đây còn giữ lại hình chụp mấy đứa nhỏ mặc đồ bé gái, Mục Nhan càng thấy vui vẻ, trong tương lai, mấy tấm ảnh này cũng là kỷ niệm đáng giá đó nha!
Khi《Bố ơi mình đi đâu thế 》bắt đầu vào cao trào, ba tên nhóc lại càng xem chăm chú, mâu thuẫn đối với chương trình này càng ngày càng nhỏ.
Xem xong mấy kì sau, lập tức vây quanh Diệp Hoài Cẩn hỏi khi nào thì có thể tham gia chương trình này.
Sau khi Diệp Hoài Cẩn nhận được sự đồng ý của bọn nhỏ xong, sau đó mới gọi cho người đại diện của mình xác định thời gian ký hợp đồng, đồng thời cũng muốn yêu cầu thời gian phỏng vấn của Mục Nhan, bởi vì như vậy, vừa lúc anh có thể ở cùng với vợ yêu nhà mình.
Mà Mục Nhan, nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn xác định thời gian, trong lòng thở ra một hơi thật dài.
Thời gian công khai đã càng lúc càng gần rồi!