" Cái ...!cái gì Trung ...!Trung Du sao ??? " nhất thời toàn trường một mảnh xôn xao.
Phải biết là khoảng cách từ Trung Du tới Hạ Du khoảng cách là một con sông.
Mà sông này lại chính là Thiên Hồng Giang diện tích của nó phải gọi là khủng bố.
Chảy từ Thượng Du đổ xuống, muốn băng qua sông cũng chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất đó chính là trực tiếp dùng pháp bảo phi hành cao cấp.
Cách thứ hai đó chính là sử dụng truyền tống trận.
Nhưng nghe nói ở Hạ Du này chưa có bất kì thông tin nào về nơi thiết hạ truyền tống trận cả.
Từng có một truyền thuyết có một lão tổ Nguyên Anh cảnh từng dùng chính bản thân mình thử sức băng qua con sông này.
Nhưng dường như con sông này chảy dài vô tận , cũng chỉ vì kiệt sức mà vẫn lạc giữa đường.
Cho nên chỉ có cách là dùng pháp bảo phi hành cao cấp, nếu như không có pháp bảo phi hành Địa Cấp hay Thiên Cấp trở lên thì khó mà có thể băng qua con sông rộng lớn này được.
Cho nên người thanh niên này xuất hiện làm cho cả đám hít một ngụm khí lạnh.
Không cần nói cũng biết tên này lai lịch cực kì bất phàm.
" Mau xưng tên , trước nay ta không đánh hạng vô danh tiểu tốt !!! " Lữ Phụng Thiên trừng mắt nhìn Vũ Hạo, hiển nhiên một kích va chạm vừa rồi hắn đã biết tên tiểu tử trước mắt này tu vi mới chỉ Trúc Cơ Trung Kì.
Phải biết rằng ở Trung Du một kích của hắn ngay cả Trúc Cơ Đỉnh Phong còn phải chật vật lắm mới đỡ được mà tên thiếu niên trước mắt này lại phá chiêu một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Mà đối phương mới chỉ là Trúc Cơ Trung Kì mà thôi.
" Hạ Du, Vũ Hạo " trên tay cầm tàn kiếm Vũ Hạo nhìn Lữ Phụng Thiên khoé môi hiện lên ý cười , không nhanh không chậm đáp.
Vũ Hạo vừa xưng tên đám đông lại lập tức một mảnh xôn xao.
Hiển nhiên cái tên Vũ Hạo này mấy ngày hôm nay , hiện đang là chủ đề nóng đang được bàn tán bởi khắp ngõ ngách trên dưới Hạ Du về chiến tích lấy một địch trăm.
" Tốt , không ngờ ở cái nơi khỉ ho cò gáy như này lại xuất hiện một kẻ như ngươi.
Không uổng công lần này đến đây một chuyến " Từ phản ứng của đám đông cho thấy tên này danh tiếng hẳn không nhỏ ở nơi đây.
Ánh mắt Lữ Phụng Thiên lấp loé,tu vi Trúc Cơ Hậu Kì bùng nổ trong ánh mắt ngập tràn chiến ý.
" Rất hân hạnh !!! " Vũ Hạo ánh mắt cũng ngập tràn chiến ý , tu vi Trúc Cơ Trung Kì cũng vì thế mà bộc phát ra.
" Từ khi ta bước trên con đường tu hành cho đến nay , luôn vượt cấp để khiêu chiến.
Nhưng hôm nay lại là bị người khác vượt cấp khiêu chiến ta.
Tốt, tốt ...!nhường ngươi ba chiêu !!!.
" Liên tục cảm thán , Lữ Phụng Thiên ngồi trên xích thố cao cao tại thượng nhìn xuống phía Vũ Hạo.
" Ngươi sẽ hối hận vì quyết định này của mình " vừa dứt lời, Vũ Hạo lập tức biến mất tại ngay tại chỗ.
Tốc
Dạo Bước Thời Không được kích hoạt , tàn kiếm Thuận Thiên bao bọc một luồng lôi hoả thuộc tính lập tức bổ thẳng cuống đầu Lữ Phụng Thiên.
Tròng mắt hơi co rụt lại , bàn tay khẽ lật, phản ứng của hắn cũng cực kì nhanh .
" Phụng Thiên Phản Kích " bàn tay khẽ xoay vòng Phương Thiên Hoạ Kích trong tay được huy động tới cực hạn.
Tạo thành một lớp màn bảo vệ xung quanh người của gã.
" Ầm "
Hai luồng kình lực va chạm , chấn cho đất đá , khói bụi xung quanh tán loạn.
Khói bụi tản đi, Vũ Hạo , Lữ Phụng Thiên cũng xuất hiện trước mắt vô số người.
" Xem ra là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.
Ta xin được rút lại lời nói, chúng ta công bằng cạnh tranh " Lữ Phụng Thiên trầm giọng nói, hiển nhiên một chiêu vừa rồi hắn đã biết Vũ Hạo quả thực không tầm thường.
Vũ Hạo cầm tàn kiếm huy động chém ra một đạo kiếm khí về phía Lữ Phụng Thiên , ngạo nghễ nói :
" Tốt , hãy cho ta xem thiên kiêu Trung Du mạnh đến bực nào ? "
" Hí "
Xích Thố hí vang trời, gầm lên một tiếng, nhảy lên hai chân trực tiếp đập mạnh vào luồng kiếm ý kia , lập tức vỡ nát.
Nhưng nó cũng vì thế mà bị bức lui ra vài bước về phía sau.
" Xích thố ngươi tạm thời lui ra đằng sau đi , trận chiến này ta muốn tự mình xuất chiến " Lữ Phụng Thiên vỗ vỗ lên bộ lông đỏ rực của nó nhỏ giọng nói.
" Hí " hiểu ý của gã xích thố lập tức lui về phía sau.
Lúc này đám quan sát cũng đứng rời xa phạm vi chiến đấu của hai người, đám người hầu của lão Thành chủ cũng đã kịp thời chạy tới đưa lão đi trị thương.
Phía bên kia, ánh mắt Vũ Hạo lấp loé , trong mắt lộ ra một đạo hồng quang , lập tức một luồng Uy Áp khủng bố được bạo phát ra.
Uy Áp Đế Vương trực tiếp trấn thẳng lên người của Lữ Phụng Thiên.
Ánh mắt co rụt lại, hiển nhiên một luồng uy áp này thực sự ảnh hưởng được tới hắn.
Khiến cho hai chân của gã hơi trùng xuống.
" Haha...!Phải vậy chứ !!! " Lữ Phụng Thiên bất chợt cười dài , từ trong cơ thể gã cũng bùng lên một cỗ năng lượng ngạnh kháng lại luồng uy áp kia của Vũ Hạo.
" Ầm "
Lữ Phụng Thiên đột nhiên xoay người, Phương Thiên Hoả Kích lần nữa xuất động lao vọt về phía thân hình của Vũ Hạo tốc độ vô cùng khủng bố.
Hoả thuộc tính bao phủ toàn bộ xung quanh thân Kích, đổi lại người thường chắc có lẽ lập tức bị đâm trúng, đáng tiếc Vũ Hạo không phải người bình thường có thể so sánh.
Tốc
Vù một tiếng, trước một kích tất sát của Lữ Phụng Thiên trong gang tấc, Vũ Hạo đã biến mất tại vị trí ban đầu.
“ Ồ !!! ” Lữ Phụng Thiên hơi bất ngờ ồ lên một tiếng, không nghĩ tới thiếu niên này lại trốn thoát công kích của hắn.
" Liệt Trảm " một âm thanh từ phía sau gã vang lên.
Một đường kiếm khí hình vòng cung được bao bọc bởi vô số ngọn lửa màu đỏ chém thẳng về phía sau Lữ Phụng Thiên.
" Phụng Thiên Trảm " bất quá rất nhanh hắn đã làm ra phản ứng , bàn tay hơi lật Phương Thiên Hoả Kích đã trực tiếp chém thẳng về phía luồng kiếm ý kia.
" Ầm "
Khói bụi mờ mịt, nhưng chưa kịp đợi cho khói bụi tán thì bên trong đã vang lên vô số tiếng binh khí va chạm liên tục vào nhau.
Leng keng , Leng keng...
Hai thân ảnh tốc độ vô cùng nhanh , liên tục va chạm với nhau , cường độ chiến đấu được đẩy cao tới cực điểm.
Nhất thời khiến cho tất cả những người đang quan sát đều phải hít lấy một nhụm khí lạnh.
Keng keng...
Theo hai âm thanh va chạm vang lên, làn sóng linh lực lan tỏa khắp tầng mây.
Mà Vũ Hạo cũng bị đẩy lùi gần chục bước, dù sao thì tu vi của cậu vẫn còn kém hơn Lữ Phụng Thiên một tiểu cảnh giới.
Mặc dù đẩy lui được Vũ Hạo như vậy nhưng đủ khiến Lữ Phụng Thiên khó tin trừng mắt, bàn tay vô thức xiết chặt lại Phương Thiên Hoả Kích.
" Thống Khoái !!! " Cả hai đồng thanh hô lên.
Vũ Hạo lâu nay luôn lấy vượt cấp mà chiến, tuy không vận dụng toàn lực nhưng cũng không phải là đám người Trúc Cơ Hậu Kỳ có thể so sánh.
Nhưng hôm nay lại có một kẻ có thể đánh ngang tay với cậu khiến cho cậu vô cùng hưng phấn.
" Quả là thiên tài Trung Du a ...!"
Mà phía bên kia , Lữ Phụng Thiên cũng cảm thấy vô cùng là kinh ngạc.
Tuy gã chưa vận dụng hết các con bài của mình.
Nhưng ngay cả ở Trung Du những kẻ cùng cấp hay thậm chí là hơn mình một tiểu cảnh giới.
Đều không ai có thể trụ được mình trên mười chiêu.
Nhưng tên này chỉ mới Trúc cơ trung kì mà thôi sao lại mang lại cho mình cảm giác kiêng kị sâu đậm như vậy.
Vù
Trong thoáng chốc Vũ Hạo đã tiếp cận được Lữ Phụng Thiên, Tàn kiếm Thuận Thiên từ trên cao bổ xuống đầu đối phương.
“ Quá non, Phụng Thiên Trảm” Lữ Phụng Thiên cười lạnh, khí tức toàn thân bùng nổ, không thủ mà công, Phương Thiên Hoả Kích trong tay hướng vùng bụng Vũ Hạo mà chém ngang.
" Keng "
Một lần nữa hai vũ khí lại ma sát với nhau bắn ra vô số tí lửa trông hết sức chói mắt.
Nhưng bất quá lúc này Vũ Hạo lại một lần nữa biến mất.
" Lôi Thiên Chưởng " tốc biến ra đằng sau , bàn tay được bao bọc bởi vô số tia sét dữ tợn trấn thẳng xuống phần lưng của Lữ Phụng Thiên.
Vốn là người trưởng thành trong chiến đấu nào có lý lại để cho Vũ Hạo đắc thủ , phản ứng của gã cực kì nhanh và dứt khoát.
" Phụng Thiên Chưởng " bàn tay được bọc bởi vô số hoả diễm nhưng ngọn lửa này giống như hình ảnh của một con phượng hoàng được bao bọc bởi sức nóng vô cùng khủng khiếp.
Hai chưởng lực một lôi - một hoả nhất thời va chạm vào nhau.
Nhưng cũng bởi vì ngọn lửa kia quá mức quỷ dị cho nên Vũ Hạo mới bị thiệt thòi rất lớn.
" Ầm "
Một lần nữa Vũ Hạo lại bị đánh cho thối lui ra mười bước , ánh mắt cậu lấp loé nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đỏ rực bao quanh tay của Lữ Phụng Thiên.
" Dị Hoả sao ??? "
" Con mắt nhìn tốt đấy , không ngờ chỉ mới thoáng giao thủ với ta mà đã nhận ra.
Ngươi cũng được coi là khá ưu tú rồi đấy.
" Lữ Phụng Thiên nở nụ cười lạnh châm chọc.
" Ngọn lửa hình thái phượng hoàng , chả lẽ là Phượng Diễm Viêm Hoả ??? " Vũ Hạo trong lòng lẩm bẩm .
" Không ngờ chưa đặt chân tới Trung Du chỉ quanh quẩn ở Hạ Du này thôi mà cũng gặp được hai trong số bảy loại dị hoả rồi.
" Vũ Hạo khẽ lắc lắc đầu cười trừ một tiếng.
" Từ khi sở hữu dị hoả cho tới nay chưa có một ai trong cùng cảnh giới có thể ép ta sử dụng dị hoả, và ngươi chính là kẻ đầu tiên.
Đây coi như là một sự tôn trọng ta dành cho ngươi vậy !!! " Hơi dừng lại một chút, khoé môi hiện lên ý cười Lữ Phụng Thiên nói tiếp.
" Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi !!! " Khoé miệng lộ ra một nụ cười trào phúng.
Còn đang suy nghĩ miên man đột nhiên Vũ Hạo nghe được lời lẽ trào phúng kia của Lữ Phụng Thiên bất chợt phá lên cười.
" Hahaha ...!hay cho một câu : " Chỉ đến thế mà thôi ".
Ta nghĩ bản thân mình đã ngang ngược lắm rồi , mà nay ta lại gặp được một kẻ ngang ngược hơn cả mình ".
Ánh mắt nhìn Lữ Phụng Thiên tràn ngập chiến ý .
" Tốt, ngươi thích chơi lửa đúng không ?.
Hôm nay bổn đại gia chơi lửa với ngươi " dứt lời từ trên người Vũ Hạo lộ ra một ngọn lửa hắc ám màu đen , chợt bùng lên.
Ngọn lửa vừa ra nhất thời , linh khí xung quanh đột nhiên dường như bị điên cuồng thôn phệ.
Đám người đang quan chiến thì trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên hai tuyệt đỉnh thiên tài giao chiến không ngờ cả hai đều có dị hoả.
Phải biết rằng cả phiến thiên địa này chỉ có 7 loại mà thôi.
Mà nay chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bọn hắn liên tiếp được chứng kiến 2 trong số 7 loại dị hoả bảo bọn hắn không bất ngờ sao được.
Ánh mắt Lữ Phụng Thiên cũng hơi lộ vẻ ngưng trọng.
Là một trong những người sở hữu dị hoả nên hắn biết, dị hoả hiếm có tới mức nào và cũng biết được lai lịch và độ nguy hiểm của loại dị hoả màu đen trước mặt kia.
" Ngươi cho ta quá nhiều bất ngờ.
Thật không ngờ đối thủ xứng tầm với ta không phải là thiên kiêu ở Thượng Du mà lại là ở một chốn nhỏ bé Hạ Du này !!!.
" Lữ Phụng Thiên cảm khái một câu , Phượng Diễm Viêm Hoả bùng lên thành một tôn phượng hoàng đỏ rực phía sau lưng.
" Gáy "
Phượng Hoàng hiện ra , vô số yêu thú trong phạm vi xung quanh lập tức quỳ xuống triều bái.
Như chứng kiến đế vương của muôn loài hàng lâm vậy.
Phía bên kia , Hư Vô Thôn Viêm cũng được Vũ Hạo bạo phát ra cực hạn.
Hình thành một tôn ma thú khổng lồ , khí thế vô cùng khủng bố như muốn thôn phệ tất cả vậy.
" Rống "
Tôn ma thú khổng lồ do Hư Vô Thôn Viêm tạo ra nhìn Phượng Hoàng trước mặt gầm lên khiêu khích.
" Đây ...!đây là Thao Thiết trong truyền thuyết sao ???.
" Cả đám người một lần nữa trở nên mộng bức.
Không ngờ chỉ vô tình đến nới đây mà lại chứng kiến một trận chiến kinh thiên động địa như vậy.
Trực tiếp triệu hồi ra hai tôn thần thú trong truyền thuyết Phượng Hoàng và Thao Thiết.
Sự kiện bậc này một khi truyền ra thì chắc chắn sẽ là một cơn đại địa chấn.
Mà bên kia ánh mắt của hai người Vũ Hạo và Lữ Phụng Thiên đều nhìn chằm chằm vào nhau, trong mắt tràn ngập chiến ý.
Cả hai cùng đồng thanh hô .
" CHIẾN "
...
Mọi người có lòng ủng hộ em viết truyện thì đây ạ : <3
Tài Khoản : 1507060602 ( Ngân Hàng : MB Bank )
Chủ Tài Khoản : VU KIM TRACH
Em xin trân thành cảm ơn !!!
...
Chúc cả nhà có một buổi vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và những người thân yêu <3