Ba Trăm Năm Chẳng Gặp Thượng Tiên

Chương 117: Ấn mới




Vậy lần này thì sao?

Kiếm khí sắc bén quanh Thiên Túc nháy mắt lắng xuống, ánh mắt dừng trên chiếc mặt nạ chỉ bạc kia, đang chờ câu tiếp theo.



Nhưng Linh Vương lại im lặng mất một lúc, đôi mắt phía sau mặt nạ nhắm rồi lại mở, toàn thân có chút chấn động.

Chấn động kia truyền đến trên mũi kiếm.

"Có nặng có nhẹ." – Linh Vương lặp lại một lần, nói: "Nhưng mà, không phải vòng xoáy ác liệt kia xao động mới là ưu tiên sao? Nếu không có người trấn thủ, toàn bộ Tiên Đô sẽ không được yên ổn. Nếu gốc rễ Tiên Đô không vững, nếu sụp đổ mà không có người gánh chịu, vậy người gặp tai họa chính là bách tính nhân gian bên dưới chín tầng mây, không phải ngươi nên để tâm điều này nhất sao?"

Thiên Túc nâng mắt.

...

Giây phút sững sờ dù ngắn ngủi nhưng với người có năng lực và uy áp mạnh mẽ cũng đủ để trở thành sơ hở.

Trước đó hắn bị uy áp của Linh Vương và Thiên Túc nhắm đến mà chấn động linh phách, nhìn cực kỳ thê thảm, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi trói buộc vô hình của Linh Vương, trong một lúc không biết phải làm sao, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Hắn trơ mắt nhìn vầng sáng từ thanh kiếm kia chém thẳng xuống, mà Thiên Túc không giơ tay đỡ chiêu.