Lòng bàn tay Khúc Úc Sơn bị ăn một vụt sưng từ qua đến nay chưa hết, nó ngồi vào chỗ của mình và ra hiệu cho Sở Lâm lấy bài tập ra.
Đúng lúc thầy giáo xuống chỗ nó, hôm qua Hiệu trưởng Tạ đã dạy cho Khúc Úc Sơn một bài học nên thầy muốn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cho Khúc Úc Sơn biết thế nào gọi là tôn sư kính đạo, bởi vậy nên người mà ông kiểm tra bài tập về nhà đầu tiên là Khúc Úc Sơn.
“Khúc Úc Sơn, nay trò đã làm bài tập chưa?” Thầy hỏi.
Khúc Úc Sơn chưa bao giờ làm bài tập về nhà, mà nhiệm vụ cao cả này được nó giao cho Sở Lâm. Xưa nay Sở Lâm đều làm rất tốt, chưa từng xảy ra sơ suất bao giờ.
Thấy thầy giáo hùng hổ xuống như Dạ xoa giáng thế, lom lom nhìn nó, Khúc Úc Sơn bèn ung dung mỉm cười, “Thưa thầy, trò có làm ạ.”
Đầu ngón tay khẽ chỉ vào cuốn vở bài tập.
Thầy giáo nheo mắt nghi ngờ, không sao mà tin được Khúc Úc Sơn sẽ làm bài tập hẳn hoi. Ông bèn chỉ thước vào cuốn vở bài tập của nó, “Mở ra.”
Khúc Úc Sơn cười tủm tỉm mở mở, nó đương chắc mẩm rồi nên cũng không thèm nhìn vở mà làm chi, chỉ nhìn thầy rồi bảo: “Thưa thầy, đây chính là bài trò đã làm rất lâu…”
Còn chưa kịp dứt lời đã bị mắng cho té tát.
“Khúc Úc Sơn! Cái đồ khốn này! Sao lại dám mang cái thứ này vào lớp hả?! Giỏi lắm Khúc Úc Sơn, tôi phải báo cho Hiệu trưởng cả cha trò, để xem lần này trò có no đòn không?!!”
Thấy thầy tăng xông như sắp ngất đến nơi, Khúc Úc Sơn chả hiểu kiểu gì liền cúi xuống xem sao. Khoảnh khắc hình ảnh khiến người ta suýt mù mắt hiện ra, nó lập tức quay ngoắt nhìn Sở Lâm đang đứng phía sau.
Sở Lâm cũng choáng váng, không hiểu sao vở bài tập lại thành thứ đồ này, “Thiếu gia, sáng nay con đã bỏ vở bài tập vào chứ không hề cho thứ này vô.”
Lúc y bỏ vào còn kiểm tra lại cẩn thận rồi mà.
Nghe Sở Lâm giải thích xong, Khúc Úc Sơn hoàn hồn và đưa mắt sang Thôi Nịnh. Thôi Nịnh không hề né tránh ánh mắt của Khúc Úc Sơn, rõ ràng là bộ dạng đang xem kịch hay.
Thế nhưng diễn biến sau đó đã khiến Thôi Nịnh kinh ngạc.
Y thấy Khúc Úc Sơn gật đầu rồi thản nhiên thừa nhận, “Xin lỗi thầy, trò mang nhầm vở rồi ạ.”
Lời mắng mỏ của thầy lại vang lên, nhưng Khúc Úc Sơn lại ngồi im trên ghế như lão tăng ngồi thiền, chả sợ cái gì sất. Cảnh tượng này rơi vào mắt Thôi Nịnh lại thành bằng chứng sống cho sự dâm loạn của Khúc Úc Sơn.
Thôi Nịnh cúi đầu, căm hận nghĩ có lẽ mình cũng không phải yêu quái đầu tiên bị Khúc Úc Sơn ức hiếp. Nếu có cơ hội, y nhất định sẽ thay trời hành đạo, giết chết tên Đậu Hà Lan yêu hoang dâm vô độ này.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, chuyện Khúc Úc Sơn công khai mang xuân cung đồ vào lớp học đã truyền đi khắp Học viện Yêu tộc. Do tối qua Hiệu trưởng Tạ đã đi xa nên không có ai dám đánh Khúc Úc Sơn, thành ra hình phạt cho Khúc Úc Sơn cũng chỉ là phải viết một bản kiểm điểm.
Sau sự việc này, mỗi khi gặp Khúc Úc Sơn, tất cả các yêu đều trao cho nó ánh mắt vừa sợ hãi vừa kính nể. Trên đời này còn gì bá đạo hơn một con yêu quái vô liêm sỉ sao?
Không có.
Và từ đó, Khúc Úc Sơn đã có thêm một danh hiệu mới – Dâm Đậu yêu.
Danh hiệu này chẳng mấy chốc đã truyền đến tai chính chủ, Khúc Úc Sơn thản nhiên chấp nhận, bởi lẽ danh tiếng của nó vốn đã nát bét rồi, thế nên nhiều thêm một cái nó cũng đếch sợ. Cơ mà Thôi Nịnh dám chơi nó một lần, nó cũng cũng quyết định không mềm lòng nữa, phải tốc chiến tốc thắng, càng bắt nạt Thôi Nịnh nhiều hơn để khiến y hận đến mức muốn giết nó.
Thí dụ như lúc này, Khúc Úc Sơn bèn lôi xềnh xệch Thôi Nịnh vào mật thất rồi còng tay lại bằng khóa Thần Liên, sau đó bắt Thôi Nịnh phải biến đuôi ra.
Thú thật là Khúc Úc Sơn sợ đuôi rắn kinh khủng luôn, nhưng mà trong nguyên tác lại có đề cập đến chuyện Thôi Nịnh rất ghét bị người khác nghịch đuôi mình. Để sớm ngày được giết, Khúc Úc Sơn đã đặc biệt uống ba viên thuốc an thần và hai viên thuốc giúp phình gan để phòng trường hợp bị cái đuôi rắn dọa cho sợ quá mà bất tỉnh nhân sự.
Nghe thấy bắt phải biến ra đuôi, Thôi Nịnh quả nhiên tức giận, khuôn mặt xinh xắn sầm sì như mây đen kéo đến, “Ta không biến.”
“Không biến? Vậy thì… thì đừng có mà ép ta phải cho ngươi uống thuốc đấy nhá.” Khúc Úc Sơn cố ý cười gằn một cách ác liệt, “Ngươi biết đó, một khi uống thuốc kia vào là ngươi sẽ mất ý thức ngay, đến lúc đó ta muốn làm gì ngươi cũng được hết đó.”
Đáy mắt Thôi Nịnh lóe lên vẻ hận thù, song dưới sự đe dọa của Khúc Úc Sơn, y cũng chỉ có thể chịu đựng nhục nhã mà biến ra cái đuôi. Nguyên hình của Thôi Nịnh là bạch xà, nếu không phải Khúc Úc Sơn sợ rắn thì cũng phải tấm tắc khen nguyên hình của Thôi Nịnh đúng là cực phẩm. Đuôi rắn vươn ra khỏi vạt áo, vảy trắng bạc óng ánh xinh đẹp như dòng suối trong vắt dưới ánh mặt trời.
Chứng kiến cảnh này khiến các ngón tay Khúc úc Sơn bất giác run lẩy bẩy, nhưng ngay sau đó nó đã kìm chế được nỗi sợ và tóm lấy đuôi rắn.
Thôi Nịnh hiển nhiên không muốn nó động vào và muốn thu lại đuôi, thế nhưng bấy giờ yêu lực của y đã bị phong tỏa, lại bị trói trên giường nên có trốn cũng không trốn được, cuối cùng bị Khúc Úc Sơn dồn vào góc giường, khuôn mặt y sầm sì khỏi phải nói.
Khúc Úc Sơn không chú ý đến sắc mặt của Thôi Nịnh, nó đang chiến đấu với nỗi sợ trong lòng để túm chặt đuôi con bạch xà này. Đuôi bạch xà trơn trơn mát mát lại còn có vảy, sờ vào mà sướng cả cái thằng người.
Tiếp theo nên làm gì đây?
À nhớ rồi, cười vào mặt y là cái của y nhỏ.
Khúc Úc Sơn lắc lắc đuôi rắn trong tay, “Nhỏ xíu thiệt á.”
Thôi Nịnh: “!”
Khúc Úc Sơn giương mắt nhìn Thôi Nịnh, “Còn không to bằng rễ của ta.”
Mặt Thôi Nịnh tức thì như đổ lửa, bừng bừng giận dữ, thế nhưng Khúc Úc Sơn hãy còn không sợ chết mà chêm dầu vô lửa, “Nghe nói Xà tộc các ngươi khi giao phối đều sẽ cuốn đuôi vô nhau, đuôi càng dài thì người ấy càng thích. Mà bé như ngươi thế này chắc ở Xà tộc cũng ế chổng vó nhỉ?”
Nói rồi còn chậc chậc hai tiếng nữa chứ.
Sỉ nhục xong còn vẫn không chịu buông tha Thôi Nịnh, nó bắt đầu bóp bóp đuôi rắn rồi sờ bên trái véo bên phải. Cuối cùng viên thuốc giúp phình gan trong người Khúc Úc Sơn cũng phát huy tác dụng, nó quyết định sợ cái gì sẽ đối mặt với cái đó. Sau khi ngừng xoa nắn đuôi rắn, nó bèn nâng cái đuôi lên rồi cắn cho một nhát.
Động tác đột ngột này đã khiến Thôi Ninh giật bắn người, đuôi rắn cũng tức khắc chuyển từ màu trắng sang màu hồng. Hồi trước khi Khúc Úc Sơn chưa thức tỉnh ý thức bản thân cũng sợ rắn nên không cho Thôi Nịnh hiện nguyên hình trước mặt mình, chứ đừng nói đến sờ soạng đuôi rắn Thôi Nịnh thế này.
Đuôi rắn vốn là bộ phận nhạy cảm của tộc rắn, hôm nay lại bị Khúc Úc Sơn táy máy nghịch ngợm đến gần một nén nhang. Bấy giờ Thôi Nịnh không khỏi siết chặt hai tay, trong đầu chợt lóe lên những bức vẽ trong xuân cung đồ, dái tai lại càng thêm đỏ rực.
Đôi mắt y cũng bất giác chuyển thành mắt rắn, lộ ra vẻ đẹp yêu dã. Bấy giờ, đôi đồng tử rắn mang vẻ đẹp yêu dã ấy đang nhìn chằm chằm người nghịch đuôi của mình, mà người đang bị nhìn cũng chẳng hề hay biết.