Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 112




Thôi Nịnh vừa đến chỗ Chu Vọng Trác lấy đồ, đã bị một người lao ra cản lại.

Người nọ xông ra từ chỗ góc cầu thang trong nhà, Thôi Nịnh không rõ hắn đã trốn ở đó bao lâu rồi. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, môi Thôi Nịnh hơi mím lại, có phần không dám tưởng tượng người trước mặt là Khúc Úc Sơn trong quá khứ.

Lúc trước Khúc Úc Sơn chính là một bạo chúa, ngày nào cũng đánh đập rồi mắng chửi cậu. Trên người cậu không biết có bao nhiêu vết thương là đến từ Khúc Úc Sơn, đến mức mà nửa đêm giật mình tỉnh dậy, nghĩ tới hắn là cậu lại hận đến tận xương tủy.

Thế nhưng giờ đây, cậu gần như không thể nhận ra người trước mặt mình chính là Khúc Úc Sơn.

Váy Rococo phối với tất ren trắng trên cặp chân dài miên man, mái tóc dài đã được nhuộm thành màu nâu, uốn xoăn và buông xõa, trên cần cổ thon dài là chiếc vòng đá quý sáng lấp lánh.

Môi đỏ răng trắng, làn da như tuyết, ánh mắt thâm sâu.

Nếu trước đây Khúc Úc Sơn mà mặc thế này thì nhất định trông sẽ có phần phản cảm, nhưng sau khi phải lang thang khắp nẻo, hắn đã gầy rộc đi không ít, vậy nên cái cảm giác phản cảm ấy đã mất sạch. Hiện tại hắn chính là một mỹ nhân lai được nuôi dưỡng cưng chiều, chứ không còn là bạo chúa nữa.

Mỹ nhân…

Thôi Nịnh hơi ngạc nhiên khi mình lại dùng hai từ đó để hình dung Khúc Úc Sơn, nhưng bây giờ Khúc Úc Sơn lại thực sự là như vậy.

“Thôi Nịnh.” Giọng Khúc Úc Sơn rất run, lúc nói còn láo liên ngó trái phải, như thể đang sợ ai đó đột ngột xuất hiện, “Chu Vọng Trác nhốt tôi ở đây, cậu đưa tôi đi nhé.”

Thôi Nịnh rời tầm mắt từ người Khúc Úc Sơn đến khuôn mặt của hắn, “Tại sao tôi phải đưa anh đi?”

“Cậu… không phải cậu với Chu Vọng Trác là một đôi sao? Anh ta…” Khúc Úc Sơn nghiến răng, những lời tiếp theo khiến hắn khó mà thốt ra được, song hắn không thể không nói. Thôi Nịnh là người duy nhất hắn nhìn thấy ngoài Chu Vọng Trác và bác sĩ tư sau khi bị nhốt ở đây một thời gian dài.

Nếu là ngày xưa, chắc chắn Khúc Úc Sơn sẽ không nhờ Thôi Nịnh giúp mình, nhưng hiện tại hắn không còn cách nào khác nữa rồi.

“Anh ta làm sao?” Thôi Nịnh hỏi.

Khúc Úc Sơn không phát hiện ra sự bình tĩnh bất thường của Thôi Nịnh, gắng gượng kìm nén nỗi nhục nhã mà nói, “Anh ta nhốt tôi ở đây, và… và ngày nào cũng làm chuyện đó với tôi. Cậu đưa tôi ra ngoài đi, tôi hứa sẽ không bao giờ xen vào giữa hai người nữa. Cậu cũng đâu muốn nhìn thấy người mình yêu làm chuyện đó với người khác chứ, đúng không?”

“Khúc Úc Sơn à, muốn lừa người khác thì cũng phải có chứng cứ.” Ánh mắt Thôi Nịnh lóe lên vẻ mỉa mai, “Sao Vọng Trác có thể làm loại chuyện đó với anh được chứ?”

Dứt lời, gần như là muốn gọi to Chu Vọng Trác đang ở trên tầng.

Khúc Úc Sơn cuống quýt bịt mồm Thôi Nịnh, thấp giọng khẩn trương nói: “Tôi không nói phét, là thật, trên người tôi tất cả đều là…” Lời chợt dừng, sau khi cắn răng một hồi lâu, hắn mới nói nốt, “Đều là dấu vết do anh ta làm ra.”

Thôi Nịnh hất phăng tay hắn, “Có trời mới biết đó có phải do chính anh tự tạo ra hay không.”

Khoảnh khắc đó, Khúc Úc Sơn thật sự rất muốn cho Thôi Nịnh một cái tát, như hắn vẫn thường làm trước đây. Chỉ là giây phút giơ tay lên, lý trí của hắn đã ngăn hắn lại. Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào Thôi Nịnh thôi, Thôi Nịnh chính là hy vọng duy nhất có thể cứu hắn ra khỏi nơi này.

Không ai có thể chấp nhận nổi chuyện người yêu mình mình làm chuyện thân mật với kẻ khác được.

“Tôi không nói phét, phải làm sao cậu mới chịu tin đây? Hay tôi cởi quần áo cho cậu xem nhé?” Khúc Úc Sơn tức giận nói.

Những tưởng Thôi Nịnh sẽ tin khi nghe hắn nói thế, ai ngờ Thôi Nịnh lại đáp là – “Được.”

Lại trốn vào cái xó nơi chân cầu thang, bởi Thôi Nịnh muốn kiểm tra dấu vết trên người hắn.

Khúc Úc Sơn biết Thôi Nịnh đang cố ý làm nhục hắn, thế nhưng hắn lại không thể từ bỏ một khả năng chạy trốn dù nhỏ nhất này. Chỉ cần Thôi Nịnh kiểm tra là có thể biết những gì hắn nói đều là thật.

Cổ váy với lớp hoa văn được may thủ công rơi trên eo.

Bên tai truyền tới giọng Thôi Nịnh.

Bởi quá xấu hổ nên Khúc Úc Sơn không thể nghe rõ cậu đã nói gì.

Chỉ nghe được mang máng mấy chữ.

“… Cũng… quen nhỉ.”

Gì cơ?

Khúc Úc Sơn đương định ngoảnh lại để hỏi đối phương đã nói gì, thì đã nghe thấy giọng của Chu Vọng Trác vang lên.

Thôi Nịnh cũng nghe thấy, cậu không nhanh không chậm quẹt chút nước còn dính trên đầu ngón tay vào làn da tuyết trắng rồi đi ra khỏi góc cầu thang, mặc kệ Khúc Úc Sơn hãy còn đang đứng ngẩn bên trong, ngẩng lên nhìn Chu Vọng Trác đang đứng trên tầng.

“Chim hoàng yến của anh muốn chạy kìa, anh mặc kệ không quan tâm à?” Thôi Nịnh cố tình nói không hạ giọng, bởi vậy mà không chỉ Chu Vọng Trác nghe được rõ, mà cả Khúc Úc Sơn đang căng thẳng cao độ bên trong cũng nghe thấy.

Khúc Úc Sơn sửng sốt, rõ ràng Thôi Nịnh đã kiểm tra và tin những gì hắn nói không phải là giả… Chờ đã, Thôi Nịnh vừa nói gì cơ?

Thanh âm Chu Vọng Trác cũng vọng vào tai Khúc Úc Sơn, “Xin lỗi, để cậu chê cười rồi, em ấy vẫn luôn nghịch ngợm và không nghe lời như vậy đấy.” Tạm ngừng, “Đồ cậu cần ở đây, qua lấy đi.”

Thôi Nịnh lấy được thứ mình cần rồi rời khỏi nhà Chu Vọng Trác.

Khi ra khỏi cổng, cậu nghe thấy Khúc Úc Sơn giận dữ hét lên sau lưng: “Thôi Nịnh! Thôi Nịnh! Đừng đi Thôi Nịnh!”

Thôi Nịnh ngoảnh đầu, dửng dưng nhìn Khúc Úc Sơn lúc bấy giờ đã bị Chu Vọng Trác tóm lấy bắt ngồi lên đùi. Lúc này trông Khúc Úc Sơn cực kỳ chật vật, bởi tức giận mà con người phóng to, nhưng cũng bởi xấu hổ mà đỏ bừng khóe mắt.

Chỉ một thoáng sau, Khúc Úc Sơn đã biết mối quan hệ giữa Chu Vọng Trác và Thôi Nịnh không phải như mình đã nghĩ. Có lẽ là muốn trả thù Thôi Nịnh, hắn liền túm lấy tay áo Chu Vọng Trác, hét lên, “Giết nó, giết Thôi Nịnh đi, giết nó rồi tôi chính là của anh, tôi sẽ không chạy trốn nữa. Không phải anh không muốn tôi tiếp xúc với người khác sao? Tôi đã ngủ với nó rất nhiều lần như vậy, anh chịu nổi sao?”

Thế nhưng khi nói ra điều này, cả hai khuôn mặt tuấn tú có nét tương đồng đều thoảng nở nụ cười.

Ngay khoảnh khắc ấy, cơ thể Khúc Úc Sơn đã bắt đầu run rẩy, tiềm thức dấy lên nỗi sợ hãi.

“Đừng nói dối nữa Tiểu Úc à.”

“Khúc Úc Sơn, xem ra anh còn chưa biết chuyện anh ta đã lắp camera khắp nơi anh ở rồi. Anh là một thằng hèn, vì sợ anh ta tức giận nên nào có dám ngủ với tôi, nhưng lại không chịu được dục vọng bẩn thỉu nên chỉ có thể phát tiết bằng nắm đấm lên người tôi.”

Khúc Úc Sơn không ngờ rằng lời nói dối của mình đã bị phát hiện từ lâu, quả thật như lời Thôi Nịnh nói, hắn không dám. Tất thảy dấu vết mờ ám hiện hằn trên người Thôi Nịnh đều là do hắn làm giả, bởi hắn muốn Chu Vọng Trác phải ghen, để đến khi anh ghen thật rồi, hắn sẽ đến bên anh giải thích rõ ràng. Chuyện quá mức nhất mà hắn làm cũng chỉ là bắt Thôi Nịnh dùng miệng và dùng chân. Tất nhiên, cho dù như vậy thì lần nào Thôi Nịnh cũng hiện lên vẻ thống khổ.

Thấy ánh mắt thống khổ của Thôi Nịnh, hắn lại không kìm được cơn giận.

Hắn nghĩ mình đã vung nhiều tiền như thế nhưng đâu có ngủ thật, cớ gì Thôi Nịnh lại cứ luôn bày ra vẻ mặt trinh trắng khiến hắn ghê tởm như thế? Vậy nên hắn càng thêm chì chiết nhục mạ đối phương, ép đối phương phải quỳ xuống phục vụ mình, rồi còn giơ tay giơ chân đánh đập đối phương.

Thế rồi sau này Thôi Nịnh đối xử với hắn ngày càng tốt, và trái tim hắn đã bắt đầu dao động. Song, còn chưa đợi được đến lúc hắn biết rõ trái tim mình đang nghiêng về phía ai, tai họa phá sản đã ập đến.

———-

Thôi Nịnh rời đi, lên xe, cậu cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Hồi lâu sau, cậu nhẹ nhàng đặt ngón tay dưới mũi rồi ngửi.

Còn trong nhà, mọi thứ đều không ngơi nghỉ.

Bị đè nghiến xuống sofa, hai tay bị trói bởi dây eo của váy. Sắc mặt Khúc Úc Sơn tái nhợt, chỉ có đôi mắt là đen lay láy và đôi môi đỏ quá mức.

Không phải hắn chưa từng cầu xin, hắn đã nói rất nhiều lời nịnh nọt, ngay cả “anh ơi” cũng đã gọi, nhưng rồi cũng chẳng có tác dụng gì. Thậm chí cái ngày hắn thốt lên câu “anh ơi” đó, hắn cảm thấy mình đã chẳng còn là chính mình nữa rồi.

Chu Vọng Trác là kẻ điên.

Chu Vọng Trác vươn ngón tay khẽ mơn trớn khuôn mặt ướt nước của Khúc Úc Sơn, đoạn cúi đầu, khẽ hôn lên những giọt nước mắt đang rơi.

Từ cái ngày tận mắt chứng kiến cảnh bố và dì của mình ngoại tình năm mười tuổi, suy nghĩ lệch lạc và xấu xa đã bắt đầu nảy mầm trong tâm trí Chu Vọng Trác.

Anh không cần người yêu, vì người yêu rồi cũng sẽ phản bội.

Anh chỉ cần một bé búp bê có thể chứa đựng hết thảy dục vọng và tình yêu của anh mà thôi.

Vốn dĩ anh đâu có muốn như thế, anh muốn trị bệnh thật tốt, muốn buông tha Khúc Úc Sơn mà.

Nhưng Khúc Úc Sơn lại chẳng nghe lời chút nào, cứ ngoan ngoãn yêu anh không phải tốt rồi ư. Đằng này sao lại cứ thích đi quyến rũ kẻ khác thế?

Vậy thì anh cũng chỉ có thể biến Khúc Úc Sơn thành búp bê của riêng mình và nuôi nhốt thôi.

Vật nhỏ đáng thương.

———-

[Sau khi gõ xong dòng chữ cuối cùng, tác giả Cục lông bèn ngã vật ra ghế, “Cuối cùng cũng viết xong bản cập nhật hôm nay, trai đểu nên phải chịu sự đối đãi như thế.”

Tác giả Cục lông lật xem lại dàn ý của mình, thấy dàn ý của phần hai thì lộ ra nụ cười thỏa mãn.

《Anh em một giuộc với trai đểu đều phải chết》

Tên Khúc Úc Sơn đểu cáng này chắc chắn sẽ không biết cuộc sống khốn khổ của mình còn có tu bi con tì niu đâu he he.

Tác giả Cục lông cứ thế thiếp đi lúc nào chẳng hay, đợi đến khi giật mình tỉnh giấc thì phát hiện đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.

Bản thảo phần hai mà nó vừa mới viết xong đã biến mất, hơn nữa nhân vật chính Khúc đểu cáng đã tự có ý thức của chính mình, thậm chí còn biết trước cả nội dung của phần một.

Vãi chưởng!

Sao nhân vật trong truyện lại tự có ý thức của bản thân được chứ?

Mắt thấy trai đểu tiềm năng của mình muốn xách cái chân chạy tám hướng, tác giả Cục lông không thể không tự mình vào mộng để đe dọa, đồng thời dùng khả năng tối thượng của mình để sửa một phần trong nhận thức của Khúc Úc Sơn, khiến hắn cứ nghĩ mình là công.

Vì sợ Khúc Úc Sơn đoán được mình mới chính là thụ, tác giả Cục lông đã tốn không ít lần chui vào mộng để tẩy não hắn. Thế nhưng nó thật không ngờ kết cục Khúc Úc Sơn thụ vẫn hoàn thụ, lại còn HE nữa chớ.

Tác giả Cục lông: “…”

Phòng kín play của tui…

Anh em xương máu của tui…

Bi thương này ai thấu đây…

Thôi dẹp mọe đi, Khúc Úc Sơn tự thức tỉnh ý thức bản thân cũng không phải trai đểu, thôi thì tha cho ẻm vậy.

Cuốn tiếp theo nó nhất định phải viết thụ sở khanh!]