Bá Tổng Cưng Chiều Lấy Tiểu Tổ Tông

Chương 9: Anh chống lưng cho gã đi




Ngay khi cậu và anh định rời Đi thì quản lí ngăn cản lại, gã béo kia đau đớn với khuôn mặt bầm dập vịn lấy tường đứng dậy và hét lớn.

- ''Thằng ranh!! Sao mày dám!!''

Nhận thấy rõ sự tức giận của gã ai ai cũng đều lùi xa cậu ra vì sợ liên luỵ. Còn cậu trái lại thì ôm lấy cánh Tay của anh và buông lời cà khịa gã kia.

- ''Úi chà, ai làm quý ngài tức điên lên thế kia. Ối! Khuôn mặt của ngài sao thế này, sao lại biến thành cái đầu heo xấu xí thế kia!''

Vừa nói cậu vừa làm khuôn mặt kinh ngạc rồi tới thương cảm. Khóc lóc cũng chính là một trong những ưu điểm lớn của cậu, không cần hành hay thuốc nhỏ mắt, những giọt lệ kia cứ rơi xuống.

- ''Thật độc ác... tại sao ai đó lại ví một con người thành heo như vậy chứ... hức... chẳng lẽ là heo thì không có lòng tự trọng hay sao mà lại bị mang Đi so sánh. Thật sự... thật sự quá độc ác huhuhu...''

Thật chẳng có liêm sỉ gì cả, một giây trước mới Đi nói người ta là đầu heo một giây sau lại trách ai đó Đi so sánh, cứ như người thốt ra không phải cậu vậy. Diễn đỉnh quá rồi đi, xứng đáng nhận được giải Oscar và một ánh mắt khinh buỷ.

Gã tức giận khi cậu so sánh hắn như heo rồi như kiểu không phải mình nói mà lao lên tát cậu.

''Chát!!''

Cái tát phát Lên tiếng thật oanh liệt. Lực đánh rất mạnh khiến miệng rỉ máu ra, ngay lập tức anh và cậu đen mặt lại. Cậu đánh thì được, khốn kiếp dám đánh lại cậu.

- ''Mày chỉ là một dân đen thôi mà dám đánh tao, hôm nay tao cho mày biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!!'' Gã hất mặt mà nói, chẳng mấy chốc đàn em của gã Đi tới, những tên đó con nhìn cậu và anh với ánh mắt giận dữ.

- ''Lão Trần, ông bảo Đi vệ sinh mà tại sao lại đứng đây? Khuôn mặt ông bị sao vậy?!'' Đám làm ăn với gã cũng đã tới vì nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Đi tới bất ngờ với mớ hỗn độn cũng như khuôn mặt gã. Để thể hiện độ uy tin trong làm ăn thì những kẻ đó không cần nghe câu chuyện mà trực tiếp đứng về phía gã và hét Lên hỏi ai đã làm, hứa sẽ đòi lại danh dự công bằng cho gã.

Có Tiền có quyền chính là vậy, tự cho mình là đúng, cậu khinh! Nhưng dĩ nhiên trừ Quân Thiên Phong ra rồi, không ai có thể so với người của cậu.

- ''Danh dự? Công bằng? Tôi xem ai dám đòi ở người của tôi?'' Anh trừng mắt Lên mà nhìn những kẻ kia. Thấy anh những kẻ đó sững người ra và toát đầy mồ hôi lạnh. Vừa rồi không để ý tới Quân Thiên Phong, tên oát con kia mà cũng có thể bấm víu tới đại Nhân vật như vậy sao. Xem ra vụ này không về phía gã kia được.

Không gian xung quanh đột nhiên trở nên im lặng ngay khi Quân Thiên Phong nói. Nhưng có vẻ như gã kia vẫn chưa rõ sự việc mà vẫn lao đầu vào chửi cậu cùng Quân Thiên Phong. Gã chỉ là một đại gia vừa mới vào giới thượng lưu chưa lâu nên chắc chắn chỉ mới nghe danh tới anh chứ chưa biết mặt nên to tiếng vậy là đúng. Nhưng không ngờ tới...

- ''Nói cho mày biết, tao có quen biết với Quân Tổng, Quân Thiên Phong, mày đánh tao thì tao chưa cần đụng tay thì Quân tông đã chống lưng san phẳng nhà mày rồi.'' Gã nói với vẻ mặt tự đắc. Những người đứng về phía gã kia sau khi nghe xong thì đầy sợ hãi mà run rẩy lên.

Ngu... Thật ngu ngốc, kẻ mà gã đã nói chống lưng kia đang đứng trước mặt gã mà không hề hay biết. Lần này bị liên luỵ rồi.

Những kẻ về phía gã cùng suy nghĩ rồi lập tức quỳ xuống như đang cầu xin vậy. Còn cậu nhìn gã xong rồi lại nhìn anh và bật cười lớn.

- ''Anh, anh.''

- ''Chống lưng cho người ta kìa.'' Cậu thúc nhẹ anh rồi nói.

- ''Chống, dĩ nhiên chống.'' Giọng anh nói đầu ôn nhu, tay đưa Lên xoa đầu cậu.

Nhìn thấy có gì đó sai sai, mặt gã đầy hoang mang nhưng không lí giải được là chuyện gì thì một giọng nói hét lớn Lên trong đám đông.

- ''Khốn kiếp Quân Thiên Phong! Bạn bè với nhau về không thèm chờ lão tử." Nhiệm Kì từ trong đám đông chen chút đi về phía cậu và anh. Ngay lập tức cậu với vẻ mặt ngơ ngác như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra đây. Một đám Thì quỳ, một gã béo với cái mặt sưng như heo thì đang giơ cái mặt tự đắc nhìn. Không hiểu chuyện gì thì nhìn về phía cậu.

- ''Đệt!! Vũ Mặc, chuyện gì thế này? Cái... cái mặt cậu, á máu kìa!! Lão Quân, Quân Thiên Phong, vợ... vợ mày bị đánh kìa.''

Nhiệm Kì hét Lên như chưa từng hét vậy, cảm xúc thì thay đổi liên tục, lúc thì hoang mang ngơ ngác, lúc thì sợ hãi. Quân Thiên Phong thì nhíu mày đầy khó chịu, anh đứng đây từ lúc đầu rồi không cần Nhiệm Kì nhắc.

Đệt! Không nghe nhầm chứ, thằng kia vừa gọi tên đứng cạnh thằng oát kia là Quân Thiên Phong?

Gã đứng hình trong suy nghĩ của bản thân.

- ''Quân... Quân tổng tha mạng... tôi.. tôi chỉ bị gã kia lôi kéo thôi, gã nói có quen biết với ngài nên tôi... nên tôi... tôi không biết kia là phu Nhân, tôi không liên quan đến việc này.'' Một người trong đám kia quỳ xuống dập đầu liên tục và cố giải thích. Nghe người kia gọi vậy gã chắc chắn đó chính là Quân tổng - Quân Thiên Phong. Lần này gã tiêu thật rồi, sợ hãi ngã quỵ xuống đất, toàn thân không khỏi run rẩy Lên. Rơi vào Tay Quân Thiên Phong đừng nghĩ tới chuyện toàn mạng, đã vậy còn đụng tới vị kia nhà hắn, tiêu thật rồi.

- ''Khà... Chống lưng, chính là tao chống lưng cho mày đánh vợ tao.'' Anh cười lớn, mắt thì trừng Lên nhìn gã kia.

Nhiệm Kì cũng hiểu được Đôi chút, búng Tay lập tức những vệ sĩ riêng của cậu ta Đi tới nắm lấy tóc gã và đám bạn kia của gã lôi Đi, Quân Thiên Phong nói muốn 'chống lưng' cho gã mà. Nhưng trước khi bị lôi Đi cái tay tát cậu đã bị anh dẫm gãy, gã la Lên đầy đau đớn.